Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1512. -

Chương 1512. -Chương 1512. -
Bệnh viện thành phố cách đó không xa, mười mấy phút sau Mạt Mạt đã tới cổng bệnh viện, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe đạp bị hỏng.
Đi vào đại sảnh, Mạt Mạt dừng lại rồi đi tới khu nộp tiền, miêu tả dáng vẻ của cậu thanh niên, đồng chí thu tiền nói: "Cô nói tới Chương Lỗi, đồng chí, cô hỏi cậu ấy có chuyện gì không?"
Mạt Mạt hỏi han mấy câu là đã nghe ngóng ra được tin tức của Chương Lỗi rồi, mẹ của Chương Lỗi bị gãy chân, cậu ấy về nộp tiền viện phí.
Tiền viện phí đã đóng một trăm rồi, còn thiếu ba trăm nữa.
Cuối cùng Mat Mat lẫy ra ba trăm giúp đóng thêm vào, cũng không để lại tên mà đi luôn.
Ra khỏi bệnh viện Thất Cân mới ngây ngô hỏi,"Mẹ ơi, tại sao lại giúp đóng tiền?"
Mat Mạt vuốt tóc con trai,"Nhà Chương Lỗi không có nổi ba trăm đồng. Ban nãy đóng một trăm đã là cực hạn rồi, Chương Lỗi rõ ràng có thể ăn vạ mẹ thì cũng đủ số tiền ba trăm còn lại rồi, nhưng cậu ấy không làm vậy, vì nhân phẩm như vậy mà mẹ đồng ý giúp đỡ cậu ấy.
Mạt Mạt vừa nói vừa giảng giải cho Thất Cân, loại người nào đáng được giúp đỡ, loại người nào không đáng, đừng vì thấy khó khăn mà giúp đỡ, đó không phải làm việc thiện mà là não tàn! Thất Cân nửa hiểu nửa không, không hiểu rõ lam, Mạt Mạt cười,"Đợi con lớn thêm một chút sẽ hiểu."
Mấy hôm sau đó Mạt Mạt không ra khỏi đại viện, ở nhà đợi Trang Triều Dương.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mấy hôm đã trôi qua rồi, bên chỗ Trang Triêu Dương họp hành đã vào giai đoạn cuối, không còn việc của anh nữa, anh bắt đầu rảnh rỗi rồi, vừa hay có thể cùng Mạt Mạt đi thăm thú các nơi.
Mat Mat hỏi,'Vậy thì bao giờ chúng ta trở vê thành phố Z?"
Trang Triều Dương,"Đợi thủ trưởng tham gia họp xong xuôi thì cũng phải mấy hôm nữa."
"Có thể có mấy hôm là tốt quá rồi, có thể đi được rất nhiều nơi đó!"
"Ngày mai anh mượn một chiếc xe, chúng ta đi chơi cho thoải mái."
"Được, em đi chuẩn bị đồ cần đem đi ngày mai."
wp
Ngày hôm sau Mat Mat dậy sớm, hấp một ít bánh bao, còn làm cơm nắm, đây đều là những thứ đem đi ăn trưa.
Trong thành phố Mạt Mạt đã đi hết rồi, lần này muốn đi các thôn xung quanh thăm thú, khụ khụ, thực ra là muốn đi chơi dã ngoại.
Trang Triều Dương còn đem theo cả đồ câu cá, định câu một ít cả để buổi tối về ăn. Xe được đồng chí cảnh vệ lái, đông chí cảnh vệ nhất định phải đưa đi cùng, phụ trách an toàn.
Xe ra khỏi thành phố, cũng không đi xa, chỉ là một con sông nhỏ gần vùng ngoại thành, sông không rộng, nước sông trong thấy đáy, có thể nhìn thấy cá bơi lội tung tăng dưới đó.
Chọn một chỗ đỗ xe gần thôn gần đó, Trang Triều Dương vẫn luôn căng thẳng bận rộn, hiếm có được nhàn rỗi, hưởng thụ sự yên tĩnh.
Trang Trieu Dương lấy ghế con ra ngồi xuống, chuẩn bị đồ câu,"Đợi anh nghỉ hưu rồi, anh nhất định đi em đi khắp nơi, thăm thú núi sông hùng vĩ, cũng ta phải hưởng thụ cuộc sống cho thật thoải mái."
Mat Mạt"Đợi anh nghỉ hưu rồi thì chân cẳng cũng đã già rồi."
Trang Triều Dương súy chút nữa thì quấn cả dây câu vào tay,”..."
Được rồi, vợ anh nói cũng là sự thật.
Mạt Mạt không để ý tới Trang Triêu Dương nữa, kéo Thất Cân đi khắp nơi chụp ảnh, Thất Cân có thể nói, cậu bé muốn xem cha câu cá hơn được không?
Mat Mạt chụp ảnh một lát thì trở ve bên cạnh Trang Triều Dương,"ÐĐưa cần câu cho đồng chí cảnh vệ, chúng ta đi dạo xung quanh nhé?”
Trang Triêu Dương đứng dậy,'Được."
Cả nhà ba người đi ve phía thôn, thôn không lớn, khoảng chừng tám mươi hộ gia đình.
Gia đình Mạt Mạt vừa vào thôn thì thu hút sự chú ý của mọi người, đám trẻ con đi theo sau từ phía xa xa, nhìn một cách hiếu kì.
Mạt Mạt cầm máy ảnh chụp mấy tấm, sau đó cất máy ảnh đi.
Cả nhà đang đi về phía trước thì bỗng nhiên phía sau có người gọi, Thất Cân quay đầu lại nhìn "Mẹ ơi, là anh trai kia."
Mạt Mạt ngây ra quay đầu lại, quả thực là vậy, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi, thành phố C đất rộng người đông, có thể gặp được ở đây có thể thấy là có duyên phận rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận