Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1261. Bỏ nhà đi 1

Chương 1261. Bỏ nhà đi 1Chương 1261. Bỏ nhà đi 1
Mạt Mạt nhếch miệng, thằng nhóc này hiểu rồi, nhưng vẫn phải nói cho rõ ràng: "Mẹ không cần phải nói con cũng biết, con vất vả cả một tháng, tiên kiếm được vẫn không cao bằng tiền lương của mẹ, con biết là vì sao không?"
Trên mặt Tùng Nhân không còn vẻ đắc ý: "Bởi vì năng lực của mẹ cao, bởi vì mẹ tốt nghiệp trường có tiếng."
Mạt Mạt giáo dục Tùng Nhân cho tới bây giờ cũng không tốn sức, đứa nhỏ này cái gì cũng hiểu: "Cho nên mẹ cũng không nói nhiều nữa, học tập cho giỏi, tri thức tới mức nào cũng đều là căn cơ, căn cơ ổn, con muốn làm cái gì cũng được, dù cho sau này con muốn làm thương nhân, mẹ cũng không phản đối, nhưng phải học tập nhiều hơn, không chỉ có tích lũy tri thức, học tập cũng có thể mở rộng tâm mắt, khiến cho mình đi càng xa hơn."
Trong lòng Tùng Nhân chuyện kinh doanh không thể so với chuyện tham gia quân đội, vừa đặt lên bàn cân cán cân đã lệch: "Mẹ, con không có hứng thú với chuyện kinh doanh, con chỉ là ưa thích tiền, con vẫn cảm thấy hứng thú đối với chuyện tham gia quân đội."
Mạt Mạt: "Bất kể là làm gì, tri thức là quan trọng nhất, sau này khoa học kỹ thuật phát triển, tất cả đều sẽ dần dần khoa học kỹ thuật hóa, con không có kiến thức muốn làm lính, không tới mấy năm sẽ giải ngũ."
Tùng Nhân tin lời mẹ nói, hạ quyết tâm phải học tập thật giỏi, sau đó đến trường quân đội, cậu bé cũng không muốn làm lính mấy năm thì giải ngũ, cậu bé không gánh nổi người này, cậu bé thế nhưng là ông vua trong đám trẻ ở đại viện!
Mạt Mạt thấy trong mắt con trai tràn đầy dục vọng ham học hỏi, cong lên khóe miệng, đứng dậy đi nấu cơm.
Buổi tối chỉ có cô và con trai, Mạt Mạt nấu mì sợi hải sản, mì sợi là đi mua vê.
Hiện tại mua mì sợi không hạn chế giống mấy năm trước nữa, mỗi lần Mạt Mạt đều sẽ mua về không ít.
Mạt Mạt ngại cán mì sợi quá mệt mỏi, mì sợi phải có sức cán mạnh ăn mới ngon, nhưng Mạt Mạt không có sức lực lớn như vậy, cho nên cô chỉ làm mì cắt.
Mạt Mạt và Tùng Nhân ăn cơm xong rồi, An An và Thất Cân mới trở về, là tài xế nhà họ Khâu đưa hai đứa bé trở về, lúc đi cặp sách phình lên, lúc về cặp sách cũng phình lên.
Trong túi của Thất Cân đều là đồ ăn, tất cả đều là đồ ăn vặt ông ngoại nuôi mang từ nước ngoài về.
Trong túi của An An thì là đồ cổ, hiện tại An An đang cùng ông cụ Khâu học cách nhìn đồ cổ.
Đám trẻ nhà họ Khâu không thích đồ cổ, An An ưa thích, nhưng đối với miệng lưỡi của ông cụ Khâu, Mat Mạt nhìn cái vac An An đang bê trong tay, lau trán.
"Đây là thành quả ngày hôm nay à?"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
An An gật đầu: "Vâng, mẹ đến đây nhìn xem, chiếc vạc nhỏ này thật xinh đẹp, trong tay cỦa con còn chưa có một cái vạc nào cải"
Mạt Mạt nghe xong, nghiêm túc: "Không cho phép con tự đi đến chợ mua bán đồ cổ."
An An: " Con nhớ rồi, mẹ ơi, chủ nhật cha trở về dẫn con đi có được không?"
Mạt Mạt: " Chờ cha con trở về tự con nói đi!"
An An nhếch cái miệng nhỏ nhắn: "Vâng."
Mạt Mạt ôm lấy Thất Cân, thằng nhóc con đợt này nặng lên không ít, khuôn mặt nhỏ đều tròn, Mạt Mạt nhéo lên khuôn mặt bụ bẫm của Thất Cân, ai u, cảm xúc thật tốt.
Thất cân phồng má: "Mẹ."
Mạt Mạt cười híp mắt, không đếm xỉa đến giọng điệu đã cao lên không ít của Thất cân, thằng nhóc này ai bảo con không nói nhiều thêm mấy chữ.
Thất Cân quay đầu lại: "Anh cải"
Tùng Nhân thấy mẹ nhìn về phía mình, cười khan một tiếng/A, anh phải đi đưa tiền cho Dương Lâm, anh đi trước đây."
Thất Cân nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhìn anh cả đầy u oán, anh cả không tới cứu cậu bé! Tùng Nhân chạy nhanh hơn, đổi với chuyện Thất Cân mấy ngày không để ý tới thằng bé, thằng bé càng sợ mu mul
Thất Cân bị Mạt Mạt hung hăng hôn một cái, Mạt Mạt mượn cơ hội, còn chụp cho Thất Cân không ít ảnh, nghĩ đến điều thú vị, đợi thằng nhóc thối này trưởng thành, nhất định cho vợ nó xem, ai bảo thằng nhóc này từ nhỏ đã chỉ nói mấy chữ mấy chữ lạnh nhạt với cô.
Bảy cân lẫn mất xa xa, nhìn mẹ đề phòng, hít mũi một cái, lúc nào thì cha về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận