Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1682. -

Chương 1682. -Chương 1682. -
Ở niên đại này đã lưu hành du học nước ngoài, chị dâu Tôn có tư tưởng này cũng là bình thường.
Chớp mắt đã đến mùa xuân, nhoáng một cái cũng đã ba năm, ba năm này phát sinh rất nhiêu chuyện lớn, Mễ Mễ ra nước ngoài, năm 1987 ra nước ngoài, thi vào học viện đàn dương cầm chuyên nghiệp, Mạt Mạt không thể tự mình đưa Mễ Mễ ra nước ngoài.
Mễ Mễ đi cùng với Lý Vinh Sinh, Lý Vinh Sinh xin làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài, đi năm 1986. ở nước ngoài một năm rồi.
Lý Vinh Sinh đưa Mễ Mễ đến nhà họ Thẩm trước, sau đó lại về trường học.
Mễ Mễ đi rồi, An An cũng đi, An An vào đại học, thi vào đại học Đông Y nổi tiếng nhất, bạn không nhìn lầm, An An không lựa chọn Tây Y, cuối cùng được một vị bác sĩ Đông Y có thâm niên coi trọng, mạnh mẽ đề cử An An.
An An suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định đi, còn bái ông ấy làm thầy, lúc Mạt Mạt biết đến, An An đã có thầy rồi.
Lúc Mạt Mạt và Trang Triều Dương tự mình đến mới biết được, trình độ của bác sĩ đông y kia không kém ông cụ Lưu, cũng là bác sĩ nổi tiếng, An An có thể bái làm thầy, đơn giản gặp may rồi.
Mạt Mạt cũng không thể ngờ, An An đến Dương Thành chơi một chuyến, sẽ có kỳ ngộ như vậy, nhưng cũng coi như là vận may của An An.
Sau đó nguyện vọng của Trang Triều Dương thất bại rồi, An An cũng không trở thành bác sĩ quân y, nhưng Trang Triều Dương cũng vui vẻ, trong nhà xuất hiện một bác sĩ lợi hại, cũng vui lòng nhìn.
Mà vào năm ngoái Tâm Bảo cũng lên đại học, có Tùng Nhân thúc giục, Tâm Bảo cũng nỗ lực, thành công trở thành bạn học với Tùng Nhân.
Đừng thấy Tâm Bảo còn chưa lên đại học, nhưng trong trường đã có truyền thuyết về Tâm Bảo, là vị hôn thê của Tùng Nhân, gần như cả trường đều biết.
Lúc Tâm Bảo đi học, đàn anh chỉ muốn đến nhìn xem! Đều muốn nhìn vị hôn thê của Tùng Nhân có dáng vẻ ra sao, khiến cho Tùng Nhân suốt ngày treo Ở trên miệng.
Te Hồng đưa Tâm Bảo đi, cố ý trở về miêu tả với Mạt Mạt, mặc dù cô không gặp, cũng có thể tưởng tượng ra được.
Tùng Nhân cũng lợi hại, đại học năm hai đã được chọn làm Hội trưởng hội học sinh, còn tuyển chọn, một lần làm chính là hai năm, người nổi tiếng toàn trường.
Thấy Tùng Nhân sắp tốt nghiệp rồi, từ trường quân đội đi ra đều là sinh viên ưu tú, đều muốn đoạt lấy, nhất là thành tích và tố chất thân thể đều tốt.
Tùng Nhân đánh lên ngắm tiêu ký, bây giờ thấy Tùng Nhân sắp được phân phối, Mạt Mạt nhịn không được, hỏi Trang Triều Dương: "Rốt cuộc con trai được phân tới nơi nào? Anh không nghe nói gì à!" Trang Triêu Dương liếc mắt nhìn: "Làm sao mà anh biết?"
Mạt Mạt bĩu môi: "Anh nói láo, anh nhất định biết, lão Trang, em nói cho anh biết, nếu như anh không cho em biết, hôm nay ngủ ở ghế sô pha đi!"
Trang Triều Dương vội vàng dỗ dành vợ: "Đừng mà, anh muốn nói cho em, cũng không thể nói, đến lúc đó em sẽ biết."
Mạt Mạt không vui vẻ gì, nhưng cô biết bảo mật là gì, chỉ có thể nhịn, hừ một tiếng: "Em thật sự hy vọng Tùng Nhân có thể được phân đến bên này, bọn nhỏ trong nhà đều đi rồi, hiện tại chỉ còn lại một mình Thất Cân, nó lại là đứa ít nói, em về nhà cũng không có gì thú vị."
Trang Triều Dương đồng ý với vợ, thằng nhóc Thất Cân này lên tiểu học rồi, cũng đã trưởng thành, càng không kê cận hai người, ăn cơm chiều xong là lên lầu học, muốn nói chuyện cũng không bắt được người.
Trang Triều Dương nắm tay vợ, dịu dàng hiếm thấy: "Sau này anh ở với em nhiều hơn."
"Đừng nịnh nọt em, chỉ nói nửa năm này, anh có mấy ngày là ở nhà chứ, còn nói theo giúp em nhiều hơn! Em thấy, thực sự cô đơn, em cứ nuôi một con chó, không có chuyện còn có thể trêu chọc em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận