Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 553. Sinh rồi 1

Chương 553. Sinh rồi 1Chương 553. Sinh rồi 1
Sinh rồi 1
Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm trở lại vào buổi chiều, họ đi bộ từ Bình Trấn trở về, Mạt Mạt nhìn Thanh Nghĩa đang rửa mặt: "Hai đứa không biết rằng trời nóng nhất vào hai giờ chiều sao? Sao không đợi một lúc nữa mới quay về?"
Thanh Nghĩa lau nước trên cổ: "Bọn em thấy buổi trưa nhiều mây, còn tưởng rằng trời sẽ mưa, nhưng không ngờ một cơn gió thoảng qua, trời lại sáng sủa."
"Hai đứa mau nằm nghỉ ngơi một hồi đi!"
Thanh Nghĩa nói: "Bọn em không mệt, giúp chị thu dọn đồ đạc nhé!"
Mạt Mạt cất gia vị đã mua, nhìn vào phiếu thịt mà Thanh Nghĩa lấy ra: "Không có thịt à?"
Thanh Nghĩa gật đầu: "Vâng, em đã hỏi các đồng chí trong cửa hàng thực phẩm phụ rồi, họ nói do lũ lụt nên nhiều lợn chết, hiện tại không có nguồn cung cấp. Nếu em biết sớm đã đổi nhiều thịt hơn."
Mạt Mạt: "Ở nhà còn một ít thịt xông khói, để dành ăn được hai tháng."
Thanh Nghĩa đề nghị: "Chị ơi, ngày mai em lên núi bắt thỏ cho chị nhé."
Mạt Mạt cười: "Em ở trên núi còn không bắt được, ở đây mà bắt được à? Thỏ không dễ bắt đâu phải không!" Thanh Nghĩa gãi đầu: "Đúng vậy, sau trận mưa lớn, gà rừng và thỏ dường như đã phát triển thành tỉnh, rất khó bắt."
Mạt Mạt sắp xếp đồ đạc: "Ngày mai em dẫn Mộng Nhiễm đi dạo xung quanh đi."
Thanh Nghĩa: "Được."
Thanh Nghĩa thích nghe radio, cậu chơi cả buổi chiều, đột nhiên Thanh Nghĩa hét lên: "Chị, chị ơi, mau đến xem Tùng Nhân này."
Mat Mạt rất bình tĩnh: "Nó đá chân lung tung à?”
Thanh Nghĩa cười: "Vâng, Tùng Nhân thú vị thật đấy, rất phấn khích khi nghe bài hát quân đội, nhất là đoạn một, hai, ba, bốn, chân nó đạp bùm bụp."
Mạt Mạt cười: "Thằng nhóc này rất nhạy cảm với các bài hát trong quân ngũ, có thể điên cuồng một hồi đấy. Em trông nó thêm một lát nữa, chị nấu cơm sẽ xong ngay đây."
"Vâng ạI"
Khi Mạt Mạt bê các món ăn ra, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm cười không ngừng. Thanh Nghĩa biết khá nhiều bài hát quân đội, nhưng trên đài phát thanh lại không có bài nào, Thanh Nghĩa tự ra sân biểu diễn, hát đi hát lại.
Mạt Mạt rửa tay xong đứng ở cửa, Tùng Nhân cười toe toét, đạp chân loạn xạ. Cậu bé nhìn thấy Mạt Mạt thì vặn người kêu a a, Thanh Nghĩa không hát nữa, nó còn không vui, nhìn Thanh Nghĩa.
Mộng Nhiễm thúc giục Thanh Nghĩa: "Anh mau hát đi, Tùng Nhân muốn nghe."
Thanh Nghĩa nhìn Tùng Nhân: "Muốn cậu hát thì cười cho cậu xem đi."
Tùng Nhân kêu hai tiếng, Mạt Mạt đi tới ôm Tùng Nhân lên: "Thằng nhóc này sắp giận rồi, hai đứa đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
Tùng Nhân nghiêng đầu nhìn mẹ, ậm ừ, Mạt Mạt hôn tay Tùng Nhân: "Đói chưa?”
Tùng Nhân dụi đầu vào ngực Mạt Mạt, vừa rồi nó đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, ăn no không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Trang Triều Dương vừa vào cửa đã nói: "Anh nhìn thấy Đổng Hàng vội vàng rời đi, chắc là Tiền YY sắp sinh rồi."
Mạt Mạt: "Thật sao? Không biết Y Y sinh con trai hay gái."
Trang Triêu Dương: "Ngày mai Đổng Hàng sẽ khoe thôi."
Mạt Mạt cười khúc khích: "Anh hiểu anh ấy ghê nhỉ."
Trang Triêu Dương tìm quần áo: "Các em ăn trước đi, đừng đợi anh."
Thanh Nghĩa: "Bọn em vẫn chưa đói, đợi anh rể cùng ăn."
Trang Triều Dương liếc Thanh Nghĩa, đáp lại một tiếng rồi cầm quần áo đi tắm.
Sau khi ăn tối, Trang Triều Dương nhìn ra bên ngoài: "Bên ngoài không có gió, cũng không nóng nữa, ôm Tùng Nhân đi dạo đi?”
Mạt Mạt lắc đầu: "Nó còn nhỏ, không đi được đâu.”
Trang Triều Dương trêu chọc Tùng Nhân, có chút chán ghét vóc dáng của Tùng Nhân: "Khi nào con mới có thể lớn lên đây?"
Tùng Nhân quay đầu đi, phớt lờ Trang Triều Dương, cậu bé hét lên với Mạt Mạt.
Trang Triều Dương vỗ vỗ cái mông to lộ ra ngoài của Tùng Nhân: "Thằng nhóc thúi."
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân lên: "Anh đi lấy chậu nước vào tắm cho Tùng Nhân đi."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận