Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1518. -

Chương 1518. -Chương 1518. -
Mạt Mạt kết hợp với niên đại này, vẽ ra được mấy bản vẽ sơ bộ, Tề Hồng ôm lấy tranh: "Khi một người xuất sắc đến trình độ ngưỡng vọng, có muốn ghen ghét cũng không được, Mạt Mạt, sao cô lại toàn năng như vậy?"
Mạt Mạt: "Chỉ là yêu thích, tôi cũng không phải toàn năng, không biết rất nhiều thứ, mấy bức này cô cầm trước đi, album ảnh vẽ được giải quyết rồi, chất liệu của album ảnh, cô tự coi xem, rất nhiều chủng loại, thật ra cũng có thể làm thành album ảnh điêu khắc theo phong cách cổ xưa, dù sao có thể lựa chọn rất nhiều, phải rồi, phối hợp với trang phục, chờ tôi về công ty, tìm cho cô một số tạp chí châu báu nhà họ Thẩm, bên trong có phối hợp, xem nhiều hơn chút là trong lòng có rồi."
Te Hồng: "Được, cảm ơn Mat Mạt, cô giúp tôi nhiều như vậy, cô không cần cổ phần, chuyện này khiến tôi băn khoăn lắm."
Mạt Mạt: "Không phải tôi nói rồi à, coi con trai tôi như con ruột, nếu như cô thực sự băn khoăn, sau này cho Tâm Bảo thêm nhiều của hồi môn một chút."
Tê Hồng hoang mang: "Chuyện của hai chúng ta, thì có liên quan gì đến Tâm Bảo?"
Mat Mạt: "..."
Đã nhiều ngày như vậy, ngày nào Tâm Bảo và Tùng Nhân cũng ở cùng nhau, tâm tư của Tùng Nhân hàng xóm còn nhìn ra, Triệu Hiên nhìn Tùng Nhân còn hài lòng gật đầu, sao người làm mẹ như Tề Hồng vẫn còn chưa kịp phản ứng vậy?
Mạt Mạt lại bị Tề Hồng truy hỏi một lần nữa: "Đột nhiên tôi rất đồng cảm với Triệu Hiên, năm đó Triệu Hiên bắt được cô, thật sự là chiến sĩ."
Tề Hồng là người qua loa đại khái, lúc này cũng đã kịp phản ứng, miệng cô ấy dài ra, Mạt Mạt đoán chừng có thể bỏ cả quả trứng gà vào rồi, có thể thấy được Tề Hồng khiếp sợ đến mức nào.
Tề Hồng đã nói lắp luôn rồi: "Tôi, tôi, ai, thật đấy à, Tùng Nhân và Tâm Bảo?"
Mạt Mạt: "Đúng vậy, thanh mai trúc mã hai đứa nhỏ vô tư, phiên bản của cô và Triệu Hiên, người làm mẹ như cô thật sự là sơ ý, vậy mà lại là người cuối cùng biết."
Phản ứng của Tề Hồng là: "Ha ha ha ha ha."
Mat Mạt nghe trọn vẹn tiếng cười năm phút: "..."
Cuối cùng Tề Hồng lại vui quá hoá buồn, đau sốc hông rồi, Mạt Mạt thu hồi bút vẽ: "Đáng đời!"
Tê Hồng: "Bây giờ tốt rồi, cô không biết chứ, cô giúp tôi nhiều như vậy, trong lòng tôi cũng có áp lực, hiện tại hoàn toàn không còn áp lực nữa rồi, nào em gái, lại đây vẽ cho tôi thêm mấy tấm nữa."
Mat Mạt: "... Cái dáng vẻ này của cô, rất thiếu đòn có biết không hả?"
Te Hồng đắc ý: "Chờ tôi phát tài, nhất định sẽ đưa nhiêu của hôi môn, đến lúc đó vẫn là của nhà cô."
Mat Mạt: "..."
Ngứa tay lắm rồi, muốn đánh người thì phải làm sao?
Mạt Mạt hối hận vì đã nói ra ý tứ của Tùng Nhân, bây giờ thì hay rồi, Tê Hồng hung hăng quấy rầy cô, nhọc cả lòng, thật sự muốn ném Tề Hồng ra bên ngoài.
Mạt Mạt là thông minh, nhưng đối với Tê Hồng cố chấp, cũng chỉ có thể bái phục chịu thua, chịu đựng sự xúc động muốn đánh người, nói đến việc Tùng Nhân có ý với Tâm Bảo như thế nào.
Cuối cùng Tề Hồng đã nghe toàn bộ, cảm thấy mỹ mãn, sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất.
Mat Mạt: "...
Được rồi, đây là đi gọi điện thoại cho Triệu Hiên rồi.
Tê Hồng không quay lại, đi làm chuyện của tiệm chụp ảnh, mặc dù hôm nay Mạt Mạt không làm việc, nhưng cũng không nhàn rỗi, chỉnh đốn hoa ở trong sân, sau đó lái xe đi chuyển tiền, sau khi trở về thì liếc nhìn sách mà Thẩm Triết tặng.
Thẩm Triết tặng phải nói là rất đầy đủ, trong ngoài nước đều có, cái gì mà ngành kinh tế, thế chế kinh tế mới, quản lý học, các loại sử dụng sức người.
Mạt Mạt lấy ra mấy quyển, chuẩn bị tóm tắt một chút, chuẩn bị trước.
Buổi chiều tan học, Mễ Mễ là học sinh tiểu học, vê sớm nhất.
Mạt Mạt đang đọc sách ở trong sân, Mễ Mễ và Tâm Bối đi trước, Đại Song đi theo sau khóc lóc.
Mạt Mạt sửng sốt, hỏi Mễ Mễ đang quay về: "Đại Song sao vậy?"
Mễ Mễ: "Ở cổng trường có một người phụ nữ đến tìm Đại Song, cướp mất tiền tiêu vặt mà Đại Song tiết kiệm được, có hơn hai mươi đồng, phần lớn là tiền lì xì của Đại Song."
Mat Mat cau mày: "Vì sao không tìm giáo viên, sau đó báo công an?”
Mễ Mễ: "Chúng con cũng muốn, nhưng Đại Song không cho, nói đó là mẹ của chị ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận