Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 360. Khung ảnh 2

Chương 360. Khung ảnh 2Chương 360. Khung ảnh 2
Chị Vương tập trung vào điểm mấu chốt, hỏi: "Mỗi người tối đa bao nhiêu thước?"
Tề Hồng vươn vai: "Năm thước, có thể làm một bộ quần áo người lớn."
Chị Vương nghe vậy vô cùng kích động, nhà chị đông con, thứ thiếu nhất chính là phiếu vải. Bây giờ có năm thước, cuối năm không cần phiếu, dành dụm thêm vài thước nữa là đủ may quần áo cho hai đứa nhỏ: "Mau lên, kẻo lát nữa bị giành mất."
Chị Vương nói xong là người đầu tiên xông vào, Tê Hồng đang nghĩ đến Mạt Mạt, Mat Mạt cười nói: “Chúng ta cũng đi thôi."
"Ừ, cô cẩn thận đấy, đừng để bị ai đó đụng trúng."
Mạt Mạt: "Tôi sẽ cẩn thận."
Khi bọn Mạt Mạt bước vào, chị Vương đã mua xong, chị ấy mua hai thước vải xanh lam và ba thước vải hoa, định may quần áo cho con gái.
Mạt Mạt chọn vải cotton trắng tỉnh, định may tã cho em bé, còn Tề Hồng mua vải xanh lam, định may áo khoác.
Mạt Mạt mua thêm đường, dầu, muối, nước tương và giấm, ngoài ra không có gì khác.
Sau khi chị Vương và Tề Hồng mua xong, ba người cùng nhau đi đến cửa hàng thực phẩm phụ, càng đến gần Tết Trung thu, cửa hàng thực phẩm phụ cũng trở nên phong phú hơn, trước đây thịt lợn rất hiểm, hôm nay có han hai gian hàng, điều hiểm gặp nhất là còn có táo.
Thịt và táo không cần phiếu, nhưng có hạn chế, mỗi nhà nửa cân thịt và cân rưỡi táo. Mạt Mạt và Tề Hồng không thiếu tiền nên đều mua hết, chị Vương nhìn giá táo, cuối cùng cắn răng mua cân rưỡi.
Mạt Mạt mua bột ớt, miến, trứng, những thứ cô cần đều mua đủ.
Sau đó Mạt Mạt để đồ lên xe trước, chị Vương trông chừng, Tề Hồng đi cùng Mạt Mạt đến bưu điện gửi điện tín. Mạt Mạt gửi hai bản, một bản cho cha mẹ và một bản cho mẹ nuôi.
Tề Hồng cười nói: "Biết đâu ngày mai cha mẹ cô tới đấy."
Mạt Mạt lắc đầu: "Cô chớ thấy Bình Trấn ở rất gần Dương Thành, nhưng ít nhất hai ngày nữa điện báo mới có thể đến tay cha mẹ tôi."
Tê Hồng không hiểu nói: "Tại sao?"
Mạt Mạt chỉ vào người đưa thư vừa mới quay lại: "Bởi vì công việc ở bưu điện được cố định nên đã gây ra tình trạng thiếu nhân lực, một bưu điện chỉ được trang bị một chiếc xe đạp, phần lớn là đi bộ đưa đi, khiến hiệu quả công việc bị giảm sút. Hai ngày mà tôi nói là được gửi về đơn vị của cha mẹ tôi, nếu là cá nhân thì ít nhất phải ba ngày."
Tê Hồng hiểu ra, thở dài: "Tôi cũng là học sinh cấp ba, nhưng tại sao lại không biết nhiều như cô chứ?" Mat Mat mỉm cười, tất nhiên cô ay không biết nhiều như cô rồi, việc sử dụng nguồn nhân lực và nâng cao hiệu quả là những điều cô đã học được ở đại học trong tương lai, nhưng tiếc là cô không thể nói như thế, đành giải thích: "Tôi thích đọc sách báo và nghe tin tức nên cũng biết một chút."
Tề Hồng: "Tôi phải học hỏi cô đọc báo nhiều hơn mới được."
"ừ"
Trong quân đội, Lâm Sâm đang ngăn cản Cảnh Tinh Tinh: "Ông Miêu đã nói cô không được phép đến nữa, trở về đi!"
Cảnh Tinh Tinh không nhúc nhích, Lâm Sâm liếc nhìn, cô ta định kéo dài thời gian với mình đây mà.
Có một chiếc xe đang chạy tới, là Hà Vi, Lâm Sâm vội vàng buông tay nắm cửa: "Chào thủ trưởng."
Hà Vi: "Ông Miêu khỏe hơn chưa?"
Lâm Sâm nói: "Khá hơn nhiều rồi, cơn sốt đã hạ."
"Ừ, tôi đi vào xem một chút."
Lâm Sâm dùng mắt cảnh cáo Cảnh Tinh Tinh đứng yên, sau đó dẫn Hà Vĩ lên lầu.
Cảnh Tinh Tinh trợn tròn mắt, Lâm Sâm vừa lên lầu cô ta đã mở cửa bước vào phòng khách. Cô ta đang định đi vào bếp, nhưng khi đi ngang qua bàn trà nhìn thấy khung ảnh thì dừng lại, từ nhỏ cô ta đã rất tò mò về khung ảnh này, đáng tiếc vẫn không có cơ hội nhìn thấy.
Cảnh Tinh Tinh liếc nhìn lên lầu xác nhận Lâm Sâm chưa xuống, cẩn thận lật lên, đông tử nheo lại nhìn người phụ nữ trên khung ảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận