Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1572. -

Chương 1572. -Chương 1572. -
Bàng Linh: "Rất thuận lợi, chỉ là quá bận, bận đến mức thời gian cho con cũng liên quan hài tử thời gian đều không có."
Mạt Mạt vừa muốn nói chuyện, Bàng Linh nhìn thấy đồng nghiệp trong đơn vị, đồng nghiệp đi tới: "Bàng Linh, cha cô lại tới tìm cô, cô có quay lại gặp hay không?"
Sắc mặt Bàng Linh thay đổi: "Cám ơn."
Ý tứ chính là không quay về, người đồng nghiệp của Bàng Linh cười cười rồi đi đến chỗ khác.
Mạt Mạt đợi người đi rồi hỏi: "Phạm Đại Bằng vẫn luôn đến tìm cháu?"
Trong lòng Bàng Linh kìm nén đến mức phát sợ: "Đúng vậy, từ khi không thấy Phạm Đông, Hạ Ngôn lại vào ngục giam, cuộc sống của nhà họ Phạm không dễ chịu, nhà họ Phạm ngoại trừ Phạm Đông thì không có mấy người có bản lĩnh, vốn dĩ có Phạm Đông chống đỡ, cuộc sống đều có nạc có mỡ, nhưng Phạm Đông xong rồi, những người khác cũng xong đời, ngay cả việc làm cũng không tìm được, cuộc sống không tốt, còn không phải, đứa con gái như cháu chính là viên ngọc quý, bình thường cứ cách một đoạn thời gian lại có người tới tìm cháu."
Mạt Mạt a một tiếng: "Không đúng, Phạm Đông coi như là xong đời, những người khác cũng không trở thành không có tiền chứ, chí ít trong tay có một ít tiền!" Bàng Linh bật cười một tiếng: "Cũng không biết có phải báo ứng hay không, từ khi Phạm Đông xảy ra chuyện, nhà họ Phạm cũng tiêu rồi, mấy người con dâu của nhà họ Phạm rất sợ bị liên lụy, bỏ chạy tập thể, còn cuốn đi tất cả tiền."
Mạt Mạt không biết nên nói cái gì, ánh mắt của Phạm Đại Bằng thật không tốt, tìm vợ cho con trai nhân phẩm thật chẳng ra làm sao.
Mạt Mạt: "Mẹ cháu biết không?"
Bàng Linh buồn bực ăn thức ăn: "Biết, cũng đã cảnh cáo, nhưng đâu có cách nào, yên tĩnh được mấy ngày lại tới."
Mạt Mạt nhịn không được hỏi: "Cuộc sống thật sự rất thảm à?"
Bàng Linh gật đầu: "Vâng, cháu len lén đi theo để nhìn, nhà họ Phạm chỉ ở trong nhà ngang, căn nhà chưa tới 30 mét vuông, mười người ở."
Mạt Mạt tính toán số người, bó tay rồi, được rồi, đây còn là con dâu nhà họ Phạm đều đã chạy, con cái một đứa cũng không dẫn theo!
Bàng Linh nhìn Mạt Mạt, đột nhiên mắt sáng rực lên: "Mợ út, đầu óc mợ linh hoạt nhất, mợ nghĩ cách giúp cháu đi.”
Mạt Mạt xoè tay ra: "Mợ cũng không có cách, cuộc sống của bọn họ sắp không vượt qua nổi rồi, cháu có đòi nhiều cách hơn cũng vô dụng."
Bàng Linh xì một tiếng: "Phạm Đại Bằng lúc trước dù là có một chút áy náy với cháu, cháu cũng không đến mức mặc ke ông ta, chăm ông ta lúc về già thì có thể tốn mấy đồng tiền, nhưng cháu không vượt qua được cái hố sâu trong lòng, hơn nữa cháu cũng sợ, sợ cho lần đầu tiên, sau này sẽ dính lấy, phiền phức lớn hơn."
Mạt Mạt cũng không có cách, có người ỷ lại, thì mình có một vết bánh xe cũng chẳng còn, đồng ý với cách làm của Bàng Linh: "Đút tiền vào mồm nhất định không nhả ra, người nhà họ Phạm có tay có chân, cho dù có đi khuân vác cũng có thể ấm no, dính lấy là một chuyện, chỉ sợ dưỡng ra được bản tính trơ l, toàn dựa vào cháu, cháu còn sống được nữa hay không."
Bàng Linh rùng mình một cái: "Trong lòng cháu nắm chắc, mợ út yên tâm đi."
Mạt Mạt yên tâm về Bàng Linh, cô ấy cũng không phải người mềm lòng, hay quá chân thật, nhưng cô ấy rất thổn thức.
Năm đó lúc Phạm Đông còn, nhà họ Phạm ở đại viện là đi ngang, còn thiếu nước dùng cằm để nhìn người khác, nhưng còn bây giờ thì sao!
Bởi vì có chuyện của Phạm Đại Bằng, suy cho cùng cũng ảnh hưởng tới tâm trạng của Bàng Linh, Mạt Mạt cũng không trò chuyện lâu với Bàng Linh, chỉ ăn cơm, Bàng Linh đã trở về rồi.
Mạt Mạt đi xe buýt về, cách xa xa còn có thể nhìn thấy Phạm Đại Bằng đang trông ngóng không đi, tóc ông ta trắng xoá, quần áo đã giặt tới trắng bệch, trên mặt đều là nếp nhăn, bởi vì bị điều tra nên Phạm Đại Bằng không có lương hưu, vì tiên mà gãy cả eo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận