Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 638. Dien thoai 2

Chuong 638. Dien thoai 2Chuong 638. Dien thoai 2
Điện thoại 2
Mạt Mạt xuống xe hỏi: "Bà ơi, người sống ở nhà này đâu rồi ạ?"
Bà cụ hàng xóm quan sát Mạt Mạt: "Cháu biết người trong nhà này à?"
"Dạ, bà chủ nhà này đi đâu rồi ạ? Cô ấy có mang vê đây một đứa trẻ nào không?"
Bà cụ hàng xóm: “Con trai, con gì?”
Mat Mạt: "..."
Cô hỏi nhầm người rồi.
Cũng may dì ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, mở miệng nói: "Sáng nay Liên Thu Hoa đã đi rồi, vẫn chưa thấy về lại."
Mạt Mạt cau mày: "Còn đứa bé đâu rồi, đứa bé con cô ta đâu ạ?”
Dì hàng xóm: "Mẹ của Liên Thu Hoa ngày hôm qua đã đến bồng đi rồi, nói là vê Dương thành."
Mạt Mạt: "Cảm ơn dì."
Trang Triều Dương chờ Mạt Mạt lên xe: "Liên Thu Hoa là có chuẩn bị mà đến, nhất định là cô ta mang Hướng Tịch vê Dương thành rồi."
Hướng Húc Đông lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Mạt Mạt nói: "Để tôi gọi điện thoại cho cha tôi, nhờ cha tôi đi xem thử, nếu thấy Hướng Tịch ở đó thì lập tức đưa về, ông thấy như thế có được không?"
Hướng Húc Đông: "Được, được."
Mấy người Mạt Mạt nhanh chóng trở về khu nhà, gọi điện thoại xong ba người mới ve nhà.
Trong lòng Hướng Húc Đông vẫn luôn bất an, làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi, mí mắt ông ta vẫn nhảy liên tục, lo lắng không yên, nghẹn hồi lâu mới nói: "Hướng Tịch sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Mạt Mạt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, lúc này mới được nửa tiếng, cha cô nhanh nhất cũng phải một tiếng đồng hồ sau mới có thể gọi điện thoại lại:
"Hướng Tịch sẽ không có việc gì đâu, cho dù Liên Thu Hoa có phát điên cũng sẽ không làm gì Hướng Tịch."
Hướng Húc Đông nghĩ cũng đúng, nhiều nhất cũng là Hướng Tịch không nghe lời sẽ đánh vài cái, sẽ không hại Hướng Tịch, nhưng trái tìm Hướng Húc Đông vẫn không yên nổi.
Tùng Nhân ngồi ở trong lòng cha, ngẩng đầu hỏi: "Cha ơi, anh Hướng Tịch khi nào thì về ạ?"
Trang Triều Dương đùa nghịch bàn tay mập mạp của con trai: :Ngay mai, nhất định ngày mai có thể gặp được."
Tùng Nhân vui vẻ nói: "Thật ạ?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ."
Mạt Mạt nhìn thoáng qua thời gian, đã không còn sớm nữa nên cô đứng dậy đi nấu cơm. Không thây Hướng Tịch đâu nên cô cũng không có tâm tình nấu quá nhiều món, chỉ làm qua loa một ít thức ăn để qua bữa.
Lúc Mạt Mạt làm xong đồ ăn là đã năm giờ, từ lúc gọi điện thoại xong đến bây giờ là đã một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy điện thoại gọi tới.
Hướng Húc Đông đã bắt đầu sốt ruột, Miêu Niệm đã trở về, vào nhà nhìn thấy liền hỏi Trang Triều Dương: "Vẫn chưa tìm được đứa nhỏ à?"
Trang Triều Dương: "Có lẽ là đang ở Dương Thành, cả nhà đang chờ điện thoại của cha."
"Gọi điện về lúc nào thế?"
"Một tiếng trước."
Miêu Niệm nhìn thoáng qua Hướng Húc Đông đang ngồi xổm trên mặt đất, lời nói đến bên miệng cũng đành nuốt xuống.
Mạt Mạt ngồi ở một bên, cô biết cậu muốn nói cái gì. Đã một tiếng mà còn chưa gọi điện thoại lại thì chỉ có hai khả năng, một là không tìm được đứa nhỏ, một loại khác là đứa nhỏ đã xảy ra chuyện, khả năng nào cũng đều khiến người ta đứt ruột đứt gan.
Bọn nhỏ đã đói bụng, ngoại trừ Tùng Nhân cái gì cũng không hiểu ra, Vân Kiến và Vân Bình đều không ăn vào, mấy năm nay ở chung, Vân Kiến cùng Vân Bình đã coi Hướng Tịch như bạn tốt của mình rồi.
Hướng Húc Đông một miếng cũng không ăn được, hiện tại cháu trai chính là mạng của ông ta. Trang Trieu Dương nhìn thoáng qua, câm lấy một chén mì đặt ở bên cạnh Hướng Húc Đông rồi cúi đầu ăn mì.
Mạt Mạt nhìn thoáng qua chồng mình rôi mở miệng nói: "Ít nhiều ông cũng ăn một chút, nếu thân thể của ông có chuyện gì thì ai sẽ chăm sóc cho Hướng Tịch đây?”
Tâm tình Hướng Húc Đông vốn không ổn định, nuốt được một ngụm mì xong đột nhiên ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống lên.
Cả phòng khách yên tĩnh, chỉ tràn ngập tiếng khóc sám hối của Hướng Húc Đông.
Chợt có tiếng gõ cửa, Trang Triều Dương nhìn thoáng qua Hướng Húc Đông, xoay người đi mở cửa, ngoài cửa là Tiểu Lưu: "Anh có điện thoại."
Trang Triều Dương: "Cảm ơn cậu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận