Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 414. Mộng Nhiễm 2

Chương 414. Mộng Nhiễm 2Chương 414. Mộng Nhiễm 2
Mộng Nhiễm ngẩng đầu nhìn Mạt Mạt, Thanh Nghĩa đẩy trả lại cho cô ấy: "Mau ăn đi!"
Hốc mắt Mộng Nhiễm có chút đỏ, ừm một tiếng, cúi đầu ăn trứng gà, cắn một cái thoả mãn vô cùng, giống như rất lâu rồi chưa được ăn, Mạt Mạt thấy vậy trong lòng cũng khó chịu, cuối cùng tìm mềm nhữn.
"Bánh canh còn không ít, Thanh Nghĩa không ăn được nhiều như vậy, em ăn nhiều một chút."
Thanh Nghĩa nghe xong, vội vàng lấy thêm một bát nữa cho Mộng Nhiễm, giọng mũi của Mộng Nhiễm rất nặng, cái đầu đều muốn chôn vùi trong bát rồi.
Mạt Mạt nhìn thoáng qua, hỏi Thanh Nghĩa: "Trong cái gùi của em là cái gì vậy?"
Thanh Nghĩa đặt bát xuống: "Nhớ rõ chị thích ăn khoai lang, em đổi với một ông bác."
Mạt Mạt vui mừng: "Coi như thằng nhóc nhà em có lương tâm."
Thanh Nghĩa cười hì hì: "Đương nhiên."
Mạt Mạt lại hỏi: "Lần này xuống núi lúc nào thì trở vê?"
Thanh Nghĩa để đũa xuống: "Em xin nghỉ bảy ngày! Muốn về thành phố một chuyến."
Mạt Mạt cau mày: "Em xuống nông thôn, sao có thể xin nghỉ nhieu như vậy? Cho các em cũng quá lỏng lẻo rồi."
Thanh Nghĩa nháy mắt: "Bởi vì anh cả và anh rể đó, bí thư chi bộ của thôn đối với em có chiếu cố, coi như em thấy rõ rồi, đây chính là quan hệ xã hội, hơn nữa em xuống núi là có lý do, em muốn dẫn Mộng Nhiễm đi thăm cha một chút."
Keng một tiếng, là tiếng Mộng Nhiễm làm đổ chén bát, Mạt Mạt nhìn sang, Mộng Nhiễm hốt hoảng thu dọn xong, Mạt Mạt thấy đều đã ăn xong rồi: "Thanh Nghĩa, em đi rửa bát đi."
Rõ ràng Thanh Nghĩa có chút không yên tâm với Mộng Nhiễm, nhưng chị gái đã yêu cầu, cậu chỉ có thể làm: "Vâng."
Mộng Nhiễm thấy Thanh Nghĩa đi rồi, cắn môi một cái: "Em có chuyện muốn nói."
Mạt Mạt gật đầu: "Chị nghe."
Mộng Nhiễm cúi đầu: "Không phải là em cố ý vu vạ cho Thanh Nghĩa, em tưởng là em xuống nông thôn, mẹ kế sẽ bỏ qua cho em, nhưng bà ấy bảo em tìm một người trong khe núi để gả đi, tiết kiệm được lương thực rồi đưa về thành phố, em vẫn luôn kéo dài, không nghĩ tới lần trước có thư đến, nói là cha em đồng ý, nếu như em không tự tìm, bọn họ sẽ tìm cho em, em thực sự không còn cách nào nữa mới phải làm như vậy, em thề, chỉ cần thoát khỏi mẹ kế, em sẽ cách xa Thanh Nghĩa."
Mộng Nhiễm ngẩng đầu, Mạt Mạt nhìn vào mắt Mộng Nhiễm, đôi mắt sẽ không biết lừa người khác, cho du diễn tốt như thể nào cũng có thể nhìn ra được dị thường trong đôi mắt. Mạt Mạt và Mộng Nhiễm nhìn nhau một lúc lâu, cô gái này có đôi mắt trong suốt thấy đáy, không phải lừa gạt, những gì cô ấy đã nói đều là thật.
Mạt Mạt thu hồi ánh mắt, tay Mộng Nhiễm đã phát run. Mạt Mạt xoa nhẹ lên trán, quả quyết nói: "Em thích Thanh Nghĩa.”
Mộng Nhiễm cúi thấp đầu xuống, đây là ngầm thừa nhận.
Mạt Mạt đứng lên, mặc dù cô tin Mộng Nhiễm, nhưng cô vẫn thích tự mình đi chứng thực lời nói của Mộng Nhiễm.
Thanh Nghĩa đi ra, rõ ràng đã nghe thấy lời nói của Mộng Nhiễm, sắc mặt không được tốt, Mạt Mạt về phòng ngủ, cô quyết định không xen vào.
Lúc Mạt Mạt đi ra, sắc mặt Thanh Nghĩa đã tốt hơn rồi, xem ra là đã nói thông suốt với Mộng Nhiễm rồi. Mạt Mạt còn là lần đầu tiên thấy Thanh Nghĩa chu đáo như thế với một cô gái, thật sự là duyên phận đến rồi hả?
Thanh Nghĩa nhìn thấy quần áo nhỏ trên bàn trà còn chưa thu lại của Mạt Mạt: "Chị, chị làm cho cháu nhỏ hả?"
Mạt Mạt nhớ ra, Thanh Nghĩa còn chưa biết: "Em sắp làm cậu rồi."
Thanh Nghĩa nhảy dựng lên: "Thật hả?"
"Em đi điều tra là biết." Thanh Nghĩa cười toét miệng: "Quá tốt rôi, em sắp làm cậu rồi."
Mạt Mạt hừ hừ: "Làm cậu rồi, có thể chín chắn một chút cho chị được không?”
Thanh Nghĩa: "Em biết rồi, chị cứ yên tâm đi!"
Mạt Mạt ừ một tiếng: "Phải rồi, hôm nay em trở về thành phố? Hay là chờ đến ngày mai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận