Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1794. -

Chương 1794. -Chương 1794. -
Tôn Nhụy ngáp lên ngáp xuống: "Tôi mới xử lý xong chuyện trở về, nhìn cái bọng mắt của tôi đã chuyển sang màu xanh rồi, tôi cũng không có được đi ngủ."
Mạt Mạt nhìn thật kỹ, đúng là như vậy, đôi mắt của Tôn Nhụy đã trở thành mắt gấu trúc: "Sự việc nan giải lắm sao?"
Tôn Nhụy nằm dựa lưng vào ghế sô pha: "Nan giải thì không nan giải lắm, chỉ là rắc rối, chẳng là tôi đang đóng một bộ phim, đạo diễn nhất định phải đổi nữ diễn viên, rõ ràng là rất thích hợp nhưng cứ nói là không thích hợp, kiếm đến chỗ của tôi nên tôi đã qua bên đó xem thử."
Mạt Mạt không thích làng giải trí, quy tắc ngầm quá u ám, Tôn Nhụy là ông chủ, đó giờ cô không hề nhiều chuyện đi hỏi, Mạt Mạt không cần nghĩ cũng biết, nhất định là nữ diễn viên đắc tội với đạo diễn, nói không chừng là không đồng ý với quy tắc ngầm nên buộc phải thay thôi.
Mạt Mạt không có hỏi chuyện gì, chỉ hỏi kết quả: "Vậy giải quyết thế nào?"
Tôn Nhụy tối sầm mặt lại: "Tôi khá phiền vị đạo diễn kia, mặc dù rất có tài nhưng thường xuyên gây chuyện, nữ diễn viên kia còn là tôi tìm từ công ty khác về!"
Mạt Mạt bật cười thành tiếng: "Có phiền phức hơn cô cũng phải đồng ý thôi." "Chị đừng có cười nhao tôi, lần này tôi không có thỏa hiệp, đạo diễn cũng đồng ý nhưng nữ diễn viên không làm nữa, sống chết không chịu đóng, cũng là người có tính khí lớn, à, còn rất có bối cảnh nữa, tôi đang không thể làm hài lòng cả hai bên."
Mạt Mạt nói: "Tôi đã nói rồi mà, sao cô lại đích thân đi qua đó chứ, thì ra là gia đình nữ diễn viên không thể đụng vào, vị đạo diễn kia của cô thì sao? Người ta chịu bỏ qua sao?"
Tôn Nhụy giơ tay ra: "Cũng không phải không thể đụng vào, chỉ là trong nhà nữ diễn viên có người làm việc ở đơn vị, thật sự là bị khựng lại ở chỗ của tôi, quay ra cũng không vô ích, còn vị đạo diễn kia tôi đã rút về rồi, đã thay đổi đạo diễn và nữ diễn viên, lần này tôi bị lỗ rất nhiều, đã quay được một tập, tất cả đều là tiền đó!"
Đặc biệt là tiền bồi thường hợp đồng, nghĩ thôi cô ấy cũng xót ruột.
Mạt Mạt thì cảm thấy khá sảng khoái, đúng là nên làm như vậy, có một số người quá to gan làm càng, nhưng nhiều khi cũng là đôi bên chấp nhận, Mạt Mạt không muốn nghĩ ngợi nữa, cảm thấy rất phiền phức.
Mạt Mạt nhớ đến Tiểu Khả: "Cô phải xem chừng Tiểu Khả, công ty giải trí nhiều lên, mặc dù công ty của cô không tệ, nhưng cũng không phải độc quyền một căn, nếu thật sự đụng trúng không có kinh nghiệm, đừng để Tiểu Khả bị thiệt thòi."
Khuôn mặt Tôn Nhụy sắc sảo, nếu không phải năm xưa cô có lợi với Kỳ Dung, phía sau có Kỳ Dung chống lưng, cô cũng không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi nữa!
Tôn Nhụy hừ một tiếng: "Dám đụng vào con gái của tôi thì tôi sẽ băm anh ta ra, thân bại danh liệt chỉ là chuyện nhỏ, khiến cả gia đình anh ta cũng phải khốn đốn."
Mạt Mạt nghe xong cũng an tâm hơn, con người Tôn Nhụy mấy năm qua đã giảm bớt tính khí rất nhiều rồi, nhưng tính cách vẫn không giảm mấy, đặc biệt là lúc tức giận, Tôn Nhụy nói được thì thật sự có thể làm được.
Mạt Mạt hỏi: "Tiểu Khả đâu? Sao không cùng cô đi qua đây?"
Tôn Nhụy giấu đi vẻ chán nản, nhớ đến con gái liền cười nói: "Cô bé tranh thủ đóng phim để sớm có thể quay quảng cáo từ thiện của công ty chị."
"Quảng cáo không gấp lắm, cô hãy nói với Tiểu Khả, đừng để cô bé bị kiệt sức, cô bé thật quá hiểu chuyện mà."
Tôn Nhụy làm mẹ cũng đau lòng: "Tôi nói rồi cũng vô ích, cô bé này quá hiểu tại chuyện, từ khi cô bé có thể kiếm được tiền giúp đỡ bọn trẻ trong viện phúc lợi thì càng đam mê hơn, chỉ cần có thời gian sẽ đi quay phim.”
Mạt Mạt rất rất đau lòng, cô bé Tiểu Khả quá tốt bụng.
Tôn Nhụy đột nhiên ngồi thẳng lưng: "Chị dâu, chị coi Tiểu Khả về nhà hãy đưa cô bé đến một vài sự kiện có thể lên tin tức hay gì đó, để người ta biết Tiểu Khả là ai, có chị coi chừng, người bình thường cũng không dám có suy nghĩ gì với Tiểu Khả."
Tôn Nhụy nói xong cũng muốn tự đánh vào miệng của mình, sao cô ấy lại không nghĩ ra sớm hơn chứt
Liên Mạt Mạt là ai chứ, nhà từ thiện phát triển rất nhanh trong hai năm qua, cũng từng lên tin tức, bối cảnh cũng được đào bới ra một chút, hơn nữa hai năm qua công ty đấu giá cũng có danh tiếng, tiếp xúc với nhiều người tài giỏi, mối quan hệ rộng rãi, ai cũng phải nể nang vài phần.
Chỉ cần Liên Mạt Mạt dẫn theo Tiểu Khả thì danh tiếng còn lớn hơn cái danh con gái của cô ấy.
Tôn Nhụy nghĩ đến đây liên âm thầm cổ vũ bản thân, cô ấy vẫn chưa đủ cố gắng, không đủ khiến người ta nể nang, đến một đạo diễn nhỏ cũng dám đối đầu với cô ấy, chẳng phải là bởi vì biết công ty không phải của cô ấy sao?
Sắc mặt Tôn Nhụy tối sầm lại, cô ấy cảm thấy bản thân nên cố gắng hơn nữa, cô ấy nên làm thêm những thứ khác mới đúng, sức mạnh của mình lớn thì Tiểu Khả mới càng có thể đứng vững hơn.
Mạt Mạt nhìn thấy biểu cảm đa dạng của Tôn Nhụy, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà mình, được lắm, câu trả lời lúc nãy của cô chắc là không nghe thấy, trong lòng lại không biết đang suy nghĩ cái gì đây!
Mạt Mạt ho vài tiếng, Tôn Nhụy mới hoàn hồn: "Đợi Tiểu Khả về, tôi sẽ dẫn Tiểu Khả tham gia một buổi đầu giá, sau đó đợi có người đến phỏng vấn, tôi trực tiếp nói Tiểu Khả là ai, như vậy se càng trực tiếp hơn, cô thấy thế nào?"
Tôn Nhụy mở to mắt, tất nhiên đây là phương pháp tốt nhất rồi, lên tin tức, chuyện nên biết đều sẽ biết, hơn nữa còn giới thiệu Tiểu Khả, cũng đang gián tiếp giới thiệu cô ấy rồi!
Trong lòng Tôn Nhụy rất vui mừng, lễ ra muốn nhờ chị dâu giúp Tiểu Khả chống lưng thôi, nhưng cô ấy không ngờ bây giờ đang dự định chống lưng cho cả hai mẹ của cô ấy, Tôn Nhụy đỏ hoe mắt.
Mạt Mạt hơi bất ngờ, cô trên cơ bản đã đoán được trong lòng Tôn Nhụy đang suy nghĩ cái gì, một người phụ nữ không có bối cảnh thật không dễ dàng, nếu thật sự dễ dàng thì sao ông chủ phải đích thân đi xử lý chứ.
Mạt Mạt có chút cảm thán, cũng do Tôn Nhụy đã thật sự thay đổi tốt hơn, cô mới muốn giúp đỡ chống lưng, vỗ vỗ vào tay của Tôn Nhụy: "Tôi đi nấu cơm, cô nghỉ ngơi một chút đi."
Tôn Nhụy vội vàng đứng dậy: "Tôi không một, tôi giúp đỡ rửa rau."
"ừ"
Mạt Mạt đi đến nhà bếp chuẩn bị hầm canh, Tôn Nhụy nhìn thấy cứ không ngừng cúi đầu xuống.
Mạt Mạt cảm thấy không khí trong nhà bếp có chút chùn xuống nên thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, em gái của Tiểu Khả đâu? Cô bé đó như thế nào rồi?" "Cô bé sống rất tốt, lúc Tiểu Khả đi có nhờ người chăm sóc, còn để lại tiên, đừng thấy còn nhỏ tuổi nhưng vô cùng độc lập, khoảng thời gian trước bà nội đã tìm đến cô bé, còn muốn đón cô bé về, cô bé không chịu mà còn đuổi người đi về, còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh!"
Tất nhiên điều khiến Tôn Nhụy hài lòng nhất chính là cô bé không có thừa cơ hội lén lén đến tìm cô ấy, thật sự tự sống cuộc sống của mình.
"Trẻ con trưởng thành sớm chính là nghiệp do cha mẹ gây ra."
Chủ đề này lại đi vào ngõ cụt, Mạt Mạt chuẩn bị xào rau nên không định mở miệng nói chuyện nữa.
Buổi tối ăn cơm, Tôn Nhụy đã ở lại một đêm.
Mền trong nhà Mạt Mạt đặc biệt nhiều, mỗi người đều có mền và chăn ga của riêng mình, được thôi, việc này bắt nguồn từ cá nhân Mạt Mạt, con người của cô thích sạch sẽ nên chuẩn bị rất nhiều.
Trong lòng Mạt Mạt tính đợi ngày sẽ đi mua thêm mấy cái mền, mấy năm qua đã tung ra chăn lông ngỗng, cô muốn đổi hết tất cả chăn mền ở trong nhà.
Mạt Mạt là kiểu người suy nghĩ sẽ hành động, chưa đợi mấy ngày đã mua chăn mền về nhà.
Tiếc là Giai Giai không có đến, trận bệnh này của ông cụ Cát thật sự rất nghiêm trọng, cả một gia tộc đều dựa vào ông cụ Cát, tuổi tác cao nên sinh bệnh cũng không dễ khỏi. Mat Mat đợi Trang Trieu Dương trở ve va lam bẩm với anh: "Chúng ta có nên đi thăm không? Bất kể mục đích ban đầu của ông cụ Cát khi đưa Giai Giai đến đây là gì, Giai Giai cũng được nuôi trong nhà lâu như vậy, cũng coi như là họ hàng với nhau."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận