Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 187. Thuận theo tự nhiên 1

Chương 187. Thuận theo tự nhiên 1Chương 187. Thuận theo tự nhiên 1
Thuận theo tự nhiên 1
Mạt Mạt rất tức giận, hai cái đứa này làm anh mà lại hùa nhau lừa tiền của em trai: "Hai đứa em, càng sống càng đi lùi à, tiền của đứa bé tám tuổi mà cũng nghĩ đến!"
Lúc này Thanh Nghĩa mới sực tỉnh, tại sao mình lại nói ra sự thật chứ, cậu vội vàng né tránh cái đánh của chị mình: "Chị, hãy nghe chúng em giải thích."
"Chị không nghe, hôm nay chúng ta tính sổ đi, hai đứa em thừa dịp chị không có ở nhà đã mua bao nhiêu cái bút? Các em ăn vở bài tập hay ăn bút hải Một tuần mua ba lần. Chị vốn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng chị không ngờ rằng các em lại lừa em trai mình."
Lần này Mạt Mạt đánh thật, cặp song sinh chỉ có thể trốn khắp nơi: "Chị, chúng em sai rồi, chúng em không dám tái phạm nữa, chị xem chúng em gần đây ngoan ngoãn biết bao, nửa tháng nay chúng em đều ở nhà, mới đi xem phim có một lần thôi mà."
Mạt Mạt không thể chạy theo kịp cặp song sinh, thở hổn hển vì kiệt sức: "Trọng điểm là các em đi ra ngoài à? Đó là tiền lừa em trai, các em nói xem, có anh trai nào như các em không?"
"Vâng, chúng em sai rồi, không nên lừa em trai, chúng em nhận lỗi."
Mạt Mạt ném chổi đi: "Bắt đầu từ ngày mai, các em sẽ bị cẩm túc, lân này chị sẽ ở nhà trông chừng."
Cặp song sinh kêu gào: "Chị, chị đứng ra bênh vực em trai là giả, thừa dịp trừng phạt chúng em mới là thật. Bọn em ở nhà được nửa tháng rồi, khi nào chúng em mới có thể ra ngoài chứ!"
"Chị nói lúc nào thì là lúc đó."
Dù sao cặp song sinh cũng là trẻ con, lại là bé trai, đang là lúc thích hoạt động nhất, dù biết bên ngoài hỗn loạn nhưng vẫn muốn ra ngoài. Bây giờ chị gái đã tốt nghiệp, chắc chắn chúng sẽ bị nhìn chằm chằm, nghĩ đến những ngày tháng sau này ở nhà mọc nấm, chúng lập tức cảm thấy vô vọng.
Mạt Mạt trừng mắt nhìn cặp song sinh: "Tránh ra, chị phải đi nấu cơm."
Thanh Nghĩa liếc nhìn đồng hồ: "Chị, mới ba giờ, chị nấu cơm sớm như vậy làm gì?"
Mạt Mạt thở dài: "Trong nhà xảy ra chuyện nên mẹ Y Y động thai phải nhập viện rồi, nhà bọn họ lúc này cũng không có thức ăn bổ dưỡng øì, cho nên chị muốn nấu cơm rồi đưa qua đó."
Vẻ mặt của Thanh Nhân trở nên nghiêm túc: "Chị, nhà Tiền Y Y đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạt Mạt nói ra suy đoán của mình: "Mọi chuyện là như vậy, cha của Y Y đã bị bắt đi, gia đình cô ấy không còn chỗ dựa."
Thanh Nghĩa nhịn hồi lâu mới hỏi: "Thật sự là không thể trở về sao?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Khả năng gần như bằng không, thế nên hai đứa em đừng ở sau lưng măng chị quản lý các em, trong khoảng thời gian này các em tốt nhất nên nghe lời chị, nghe rõ chưa?"
"Vâng ạ."
Cặp song sinh đã lắng nghe những chuyện xảy ra xung quanh họ trong thời gian này, nhưng chưa từng nhìn thấy nên cũng không quan tâm lắm. Nhưng nhà Tiền Y Y xảy ra chuyện khiến cặp song sinh cuối cùng nhận ra rằng suy nghĩ của mình quá đơn giản, dường như trong chớp mắt chúng đã trưởng thành hơn nhiều, trên khuôn mặt non nớt có nhiều nét buồn và sự vững vàng.
Mạt Mạt thấy hai anh em sinh đôi rất nghiêm túc, cô cũng yên tâm hơn nhiều, quay người đi vào bếp. Trong bếp còn rất nhiều đồ ăn, nhờ chuyến đi đến thành phố D nên khoảng thời gian này cả nhà đã có rất nhiều đồ ăn, em trai cũng đã trưởng thành.
Mạt Mạt đứng bên bệ nồi một lúc, canh gà thì chịu, nhưng ở nhà có rất nhiều trứng, đây là nhờ những con gà mái ở nhà đẻ trứng, tất nhiên là còn có phiếu trứng gà mà mẹ nuôi cho thường xuyên nữa.
Mạt Mạt luộc bốn quả trứng, hấp một phần bánh gà, thức ăn chính là bánh nướng. Ở nhà không có thịt, nhưng có mỡ lợn tỉnh chế, cô ngâm bún, cắt nửa bắp cải và thêm mỡ lợn, chế biến nhân bánh xong rất thơm.
Bánh là hỗn hợp bột ngô và bột mì trắng, mềm hơn bột ngô nguyên chất, phù hợp với mọi lứa tuổi. Mạt Mạt nướng hai mươi cái bánh, cô lấy đi tám cái, còn lại để ở nhà ăn tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận