Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1354. Huyen Thuyên 2

Chương 1354. Huyen Thuyên 2Chương 1354. Huyen Thuyên 2
Đáng tiếc, trả lời Trang Triều Dương là bóng lưng bụi mù mịt của Tùng Nhân, chạy nhanh như sóc, có thể trở thành vận động viện luôn ấy chứ, Trang Triêu Dương bình tĩnh lại nhưng vẫn bừng bừng lửa giận.
An An cúi đầu nhìn Thất Cân, thở dài, sao anh cả lại nhổ râu cọp cơ chứ, đã vậy còn một lần nhỏ liền hai con, An An không nhìn cha nữa, chậm rãi đưa Thất Cân tới nhà họ Dương.
Tùng Nhân chạy đến cổng lớn, thấy cha không đuổi nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thực sự là mệt chết nó mất thôi, tuy nhiên, ai chà, kích thích quá, vừa huýt sáo vừa đi, bỗng nhiên cậu nhóc dừng lại, mò mò túi quần, không chắc chắn lại mò một lần nữa, thôi xong, nó thay quần nên không đem tiền.
Nó chỉ đành đi tới nhà ông ngoại nuôi rồi, nuốt nước bọt, xa ơi là xa, giờ mà quay về lấy tiền, đánh chết nó cũng không dám, nhìn thấy đồng chí cảnh vệ, hai mắt nó sáng bừng.
Tùng Nhân gây ra chuyện, rất tốt, hàng xóm xung quanh đều chạy ra xem, Mạt Mạt cứng đờ, Trang Triều Dương cũng nhăn nhó, hai người cười trừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ, vê nhất định sẽ cho Tùng Nhân một trận.
Người trong sân nhà họ Trịnh mới chết lặng, bọn họ đã nhìn thấy gì? Trang Triều Dương trước giờ mặt mũi lạnh băng lại tức giận đùng đùng, hai vợ chông nhà họ Trang bị thằng con trai lớn chọc tức đến dậm chân? Mãi cho đến khi Trang Triều Dương và Mạt Mạt đi vào nhà, hàng xóm mới hoàn hồn lại, nhất định là ảo giác.
Trong lòng Mat Mạt vẫn đang tức giận,'Anh chiều con trai cưng của anh đâm ra hư rồi."
Trang Triều Dương không làm nữa, định cã lại, nhưng lời ra đến miệng lại ngưng lại, hình như, có vẻ, đại loại, quả thực là do anh chiều.
Mạt Mạt hừ hừ, cô đã nói mà, cô là mẹ hổ, Tùng Nhân càng ngày càng láo nháo chẳng liên quan gì đến cô, cái tiếng xấu này nhất định cô không chịu mang tiếng, bây giờ Mạt Mạt cũng đau đầu, cô có thể dự liệu được sau này Tùng Nhân lớn sẽ khiến người ta tức điên đến như nào.
Trang Triều Dương vuốt vuốt mũi, sáp lại gần vợ yêu,"Là lỗi của anh, như vậy, để anh xin lỗi em nhé, vợ à, anh mát xa cho em nha!”
Mat Mat cảnh giác,"Không cần, em không cần."
Đáng tiếc Trang Triều Dương khom lưng bế Mạt Mạt lên,'Vợ ơi, anh biết em đồng ý rồi, đi thôi."
Mat Mat
Cô rõ ràng nói không, cái gã này đúng thật là, mỗi lần đều coi như không nghe thấy, Mạt Mạt ôm chặt lấy cổ Trang Triều Dương, tuy răng có thể tin tưởng vào thể lực của Trang Triều Dương, nhưng đây là lên cầu thang, vẫn sợ bị ngã xuống.
Mat Mat nằm trên giường, Trang Trieu Dương bắt đầu quả thực là mát xa thành thật, nhưng càng mát xa càng trượt xuống dưới, Mạt Mạt nghiến răng, không đợi Mạt Mạt lật người, Trang Triều Dương đã áp lên rồi.
Đang vào lúc Trang Triều Dương muốn tiến hành bước tiếp theo thì điện thoại dưới lầu reo lên, hết tiếng này đến tiếng khác, Mạt Mạt nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của Trang Triều Dương, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Trang Trieu Dương ngồi phắt dậy, cắn răng,"Đợi anh"
Sau đó nhanh chóng xuống lầu, Mạt Mạt thay quần áo ngủ, vừa mới nằm vào trong chăn thì nghe thấy tiếng Trang Triều Dương gào lên,"Tùng Nhân."
Mạt Mạt bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng xuống lầu,'Sao thế anh, Tùng Nhân làm sao thế?"
Mạt Mạt chạy vội xuống lầu, chân cũng không đi dép, chạy chân đất xuống.
Trang Triêu Dương vội vàng đỡ lấy vợ, nghiến răng nghiến lợi,"Thằng nhóc này ấy vậy lại vay tiền của cảnh vệ đang trực, sau khi đồng chí cảnh vệ phản ứng lại thì cảm thấy hơi nhiều, nên mới điện thoại tới xác nhận, sợ trẻ con cầm nhiều tiền như vậy đi làm gì đó."
Mạt Mạt cũng tức giận, hưng dữ nói: "Không phải anh nói gần đây không bận sao, tối mai về nhà ở, thằng nhóc này phải dạy dỗ cho một bài, đúng rồi, Tùng Nhân vay bao nhiêu tiền?"
Trang Triều Dương,"Hai mươi đồng." Mat Mat mở ngăn kéo bàn uống nước, lây ra nhanh chóng đưa cho Trang Triều Dương/Anh nhanh đưa ra đó đi!"
Trang Triều Dương cầm tiền, ngực phập phồng, quả thực là tức giận rồi, Mạt Mạt cũng cảm thấy thằng nhóc này gan cũng lớn quá rồi, còn biết vay tiền nữa.
Mạt Mạt liếc nhìn Trang Triều Dương tức giận nộ khí xung thiên, Tùng Nhân lần này trốn không thoát trận đánh lần này rồi, đáng đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận