Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1556. -

Chương 1556. -Chương 1556. -
Tê Hồng nhìn thấy Mạt Mạt đang cười trộm, trừng mắt liếc Mạt Mạt một cái, quay người về nhà.
Trang Triều Dương thì lôi kéo Mạt Mạt lên lau môi đi, môi của Mạt Mạt đã sắp bị chà rách cả da rồi, rất im lặng, sao sức ghen của Trang Triều Dương càng ngày càng lớn vậy?
Ngày hôm sau Trang Triều Dương đi, Mạt Mạt cũng phải đi làm.
Một năm mới bắt đầu, dĩ nhiên là tình hình mới, đầu tiên chính là tăng lương, chuyện này Mạt Mạt và Thẩm Triết đã thương lượng với nhau trước khi đi.
Đi làm ngày đầu tiên, tất cả nhân viên nhận được tin tức tăng lương, nhiệt tình hơn mười phần.
Mạt Mạt trở về nhà, cũng tăng tiền lương cho chị dâu Tôn, thực hiện lời hứa, lần này tăng 15 đồng, trực tiếp tăng tới 60 đồng.
Sáu mươi đồng đã coi như là tiền lương cao rồi, ngày hôm đó chị dâu Tôn dùng hết sức lực làm một bàn thức ăn đặc biệt, Mạt Mạt cũng ăn không ít.
Một năm mới, tin tức tốt thứ hai, tìm được giáo viên dạy đàn dương cầm cho Mễ Mễ rồi, Trương Ngọc Linh tìm, mỗi cuối tuần sẽ đến nhà Trương Ngọc Linh để dậy, Mễ Mễ có thể đến đó học tập.
Xuân qua đông đến, chớp mắt cũng là một năm, tết năm này Mạt Mạt ở lại thành phố Z, ngược lại nhà Tề Hồng trở về ăn tết. Một năm này Te Hồng phát triển nhanh chóng, liên tục lại mở thêm hai cửa tiệm, chuyện làm ăn tốt, lại phát đạt, lưng Tề Hồng càng thẳng, như này là quay về để vả vào mặt.
Chớp mắt đã đến mùa hè năm 1984. một năm có mùa thi đại học.
Năm này thi đại học Tùng Nhân muốn tham gia, vào năm ngoái, Dương Lâm dùng thành tích trạng nguyên ban đầu để thi vào đại học thành phố Z, học ngành kinh tế.
Còn học tiết giáo viên mời bên ngoài của Mạt Mạt, bởi vì Dương Lâm mở tiệm, đã thành ông chủ nhỏ, ở trường học cũng là người nổi tiếng.
Hôm nay đến phiên Tùng Nhân, nói thật, mặc dù Mạt Mạt tin tưởng vào thành tích của Tùng Nhân nhưng thật sự đến kỳ thi đại học rồi, Mạt Mạt vẫn là lo lắng.
Mạt Mạt bận rộn lâu ngày, vì có thể giúp con trai thi đại học, cố ý cho mình nghỉ ba ngày.
Sáng sớm Mạt Mạt tự mình dậy làm bữa sáng cho Tùng Nhân, người trong nhà đều rất căng thẳng, nhưng người trong cuộc lại rất tốt, là người cuối cùng dậy thì không nói, ngồi ở trước bàn ăn, ăn bánh bao của Mạt Mạt, trong miệng phàn nàn: "Mẹ, tài nấu nướng của mẹ giảm đi không ít."
Mạt Mạt ngứa tay rồi, vô cùng muốn đánh thằng nhóc thối này, nhưng hôm nay nó là lão đại, nhịn.
Đáng tiếc Thất Cân lại bổ ngược lại: "Mẹ đã hơn một năm rồi không xuống bếp, dĩ nhiên phải giảm sút."
Mat Mạt: "...
Được rồi, cô nhượng bộ, không nhìn thấy cô đang húp cháo sao?
Tài nấu nướng giảm sút là không có cách nào khác, trước kia mỗi ngày cô đều nấu cơm, đồ gia vị thả vào giống như hạ bút thành văn, nhưng bây giờ lấy không chuẩn.
Mạt Mạt không có ý định làm vua dao ở nhà, đang muốn căn dặn Tùng Nhân, Thất Cân lại mở miệng: "Mẹ, về sau mẹ đừng nấu cơm nữa, để chị dâu Tôn làm đi!"
Mạt Mạt nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được sức mạnh nguyên thuỷ, vỗ vào trán Thất Cân: "Không nói cũng không ai coi con là người câm điếc đâu."
Thất Cân chớp đôi mắt to đen láy nhìn Mạt Mạt, Mạt Mạt nhịn không được dời mắt, thầm mắng bản thân vô dụng, mỗi lần đều bại ở ánh mắt xinh đẹp của Thất Cân.
Thằng nhóc này nhất định là cố ý, mỗi lần muốn trừng trị nó, nó cứ nhìn như vậy, thật sự là khiến người khác tức giận.
An An vẫn là đứa hiểu chuyện nhất, đương nhiên nếu như coi nhẹ thằng nhóc này chớp mắt, cơn tức giận của Mạt Mạt đã xuôi xuống không ít.
Cuối cùng lại nghe tiếng Tùng Nhân ha ha cười to, Mat Mat mạnh mẽ viết vào trong sách vở, mấy thăng nhóc thổi này, hổ không phát uy, thật sự coi cô là mèo đấy à!
Mạt Mạt nhẫn nhịn cơn tức giận, căn dặn Tùng Nhân đừng quên trước quên sau, sau đó, Mạt Mạt đưa Tùng Nhân đến trường thi, hai ngày thi trôi qua rất nhanh.
Mạt Mạt tóm được Tùng Nhân đầu tiên: "Con cảm thấy thi thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận