Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1662. -

Chương 1662. -Chương 1662. -
Mat Mat muốn nhận Lý Vinh Sinh, nhất định phải tìm một ngày mà tất cả mọi người đều ở nhà, Lý Vinh Sinh cũng phải trở về nói với mẹ Lý một câu.
Đáng tiếc Mạt Mạt bận rộn, Trang Triều Dương bận rộn, Lý Vinh sinh càng bận rộn, Lý Vinh Sinh đã sắp đi học, lại phải bận rộn chuyện thi công, cậu ấy muốn nhất định phải xây xong trong hai tháng sau, còn phải kêu gọi thương nhân, rất nhiều chuyện đang chờ cậu ấy, Lý Vinh Sinh nợ không ít tiền, cũng là áp lực.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tháng, thời gian một tháng, hành động của Lý Vinh Sinh lớn như vậy, cậu ấy cũng phải tuyên truyền sớm, dĩ nhiên hy vọng đưa tin trắng trợn, sau đó Lý Vinh Sinh là thiếu niên vừa thành niên, tin tức bạo phát, thành người nổi tiếng ở thành phố Z.
Cái tên Lý Vinh Sinh này, trước kia không có tiếng tăm gì, nhưng bây giờ ở thành phố Z không ai không biết, vừa trưởng thành hai bàn tay trắng đã có hành động như này, lập tức đã trở thành con nhà người ta thì không nói, cũng làm cho thương nhân ở thành phố Z chú ý tới cậu ấy.
Tôn Nhuy vừa quay phim trở về, ở lì trong nhà Mat Mạt muốn ăn cơm tối, trong tay còn cầm tờ báo, nhìn thấy Lý Vinh Sinh, cô ta nói: "Tôi phát hiện, Mạt Mạt cô nhìn người thật là có bản lĩnh, lúc ấy ai cũng sẽ không nghĩ tới Lý Vinh Sinh có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay."
Mạt Mạt: "Không chỉ có cô, tôi cũng không nghĩ tới."
Tháng này phát triển, Mạt Mạt đã tận mắt thấy, thấy được Lý Vinh Sinh đã lợi dụng lòng người như thế nào để đi tuyên truyền, thấy được kế hoạch kín đáo của Lý Vinh Sinh, Mạt Mạt cũng sợ hãi thán phục.
Sau đó Mạt Mạt không nhịn được mà nghĩ, đời trước vì sao chưa từng nghe nói tới Lý Vinh Sinh, sau đó lại nghĩ, khả năng Lý Vinh Sinh cũng là thành công, chỉ là tiếng tăm không lớn như Ngụy Vĩ, cô không quan tâm đến mà thôi.
Tôn Nhuy vứt tờ báo xuống, đứng dậy: "Cơm chín rồi, ăn cơm đi!"
Mạt Mạt đã quen với Tôn Nhuy, thói quen thật sự là đáng sợ, trước kia sẽ còn có chút khó chịu, nhưng bây giờ, Tôn Nhuy ra vào căn nhà này, giống như là chuyện rất bình thường.
Mạt Mạt lắc đầu, cả nhà vào bàn ăn.
Tôn Nhuy ăn vài miếng cơm, trong bụng nắm chắc, tuyên bố một chuyện: "Mấy ngày nữa tôi tới thành phố G tham gia lễ trao giải, có muốn nhờ tôi mua quà lớn về không."
Mat Mat đối với lễ trao giải điện ảnh øì đó, chỉ nhìn thấy ở trên TV hiện tại chính tai nghe Tôn Nhuy nói: "Chụp nhiều thêm vài tấm hình về."
Tôn Nhuy mím môi: "Món quà này quá đơn giản, đổi cái khác."
Mạt Mạt: "Cái gì tôi cũng không thiếu."
Tôn Nhuy: ".."
Được rồi, quả thật Liên Mạt Mạt không thiếu.
Tôn Nhuy không để ý tới Mạt Mạt nữa, bắt đầu hỏi bọn nhỏ, mấy đứa bé cũng sẽ không há miệng đòi đồ gì, Tôn Nhuy tự định ra quà: "An An, cô mang về cho cháu đồ cổ nhé, Mễ Mễ thì sao, mua một ít vòng đeo tay của bé gái đang là xu thế nhé, về phần Thất Cân, mô hình, quyết định như vậy đi."
Mạt Mạt cau mày: "Cô đừng tốn tiền linh tỉnh, bọn nhỏ không thiếu những thứ này, cô quay phim kiếm tiền cũng không dễ dàng."
Ở niên đại này không có tiền cát-sê doạ chết người như đời sau, mặc dù điện ảnh trên thế giới phát triển nhanh không ít, cát-sê cũng cao không ít, thế nhưng không được bao nhiêu tiền, có một số biểu diễn thương mại, cũng được cho không nhiều tiền, mấy trăm, đây là người có chút tên tuổi, những người khác mới được mấy chục 100 đồng.
Dù sao tiền cũng rất ít, tiếng tăm của Tôn Nhuy lớn, thế nhưng không có cát-sê cao hù chết người.
Tôn Nhuy có vốn liếng hiện tại, cát-sê là một mặt còn có tiền quản lý của công ty, đều là tiền cực khổ mới kiếm được.
Tôn Nhuy xua tay: "Tôi giữ tiền lại cũng vô dụng, bây giờ không tiêu thì lúc nào tiêu, tôi cũng không muốn chờ tôi chết rồi, sau đó lập di chúc, không có ý nghĩa, hiện tại tôi nghĩ thông suốt rôi, dù sao tích trữ tiết kiệm tiền cũng vô dụng, nên tiêu thì cứ tiêu, nên hưởng thụ thì hưởng thụ."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận