Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 164. Mơ về tương lai! 2

Chương 164. Mơ về tương lai! 2Chương 164. Mơ về tương lai! 2
Mơ về tương lai! 2
"Mẹ nuôi, có phải mẹ đã quên hay không, cha con chưa bao giờ cho con đến nhà họ Chu."
"Ờ nhỉ, mẹ quên mất, lần này mẹ yên tâm rồi. Mẹ chỉ là lo lắng chút thôi, cha con nhìn mọi chuyện thấu đáo hơn mẹ nhiều."
Trương Ngọc Linh không còn lo lắng nữa, bà chơi với con trai, Mạt Mạt thì dựa vào giường đọc sách.
Trong hai ngày một đêm, họ vẫn luôn ở trong trạng thái này, Chu Dịch vẫn nói chuyện với Mạt Mạt một cách tự nhiên. Nhưng anh ấy sẽ không đùa giỡn nữa mà sẽ chơi với Khưu Hiếu, Trần Đông hơi ngốc nghếch, vô tư. Mạt Mạt quan sát một thời gian dài và rút ra kết luận rằng Trần Đông và Tiền Y Y là cùng một loại người, vô tư vô tâm, đều được gia đình bảo vệ quá tốt.
Khi tàu đến thành phố D thì trời đã tối, đám đông náo nhiệt đang đi về phía lối ra, bọn Chu Dịch vẫn luôn đi theo các cô ra tận ngoài cổng. Sau khi Chu Dịch nói lời tạm biệt, anh ấy dứt khoát đưa Trần Đông đi.
Mạt Mạt sửng sốt một lúc, cô thực sự không hiểu Chu Dịch, Chu Dịch gần như là phiên bản nâng cấp của chú Chu, vẫn là dì Thẩm Viên tốt hơn.
Đến nhà ga đón các cô là anh trai Trương Ngọc Thân của Trương Ngọc Linh, lái một chiếc ô tô quân đội. Vào ngày Mat Mat được nhận nuôi, Trương Ngọc Linh đã giới thiệu nhà họ Trương cho cô, mặc dù cô chưa từng gặp nhưng thông qua một cuộc điện thoại cũng không cảm thấy xa lạ lắm.
Trương Ngọc Thân là một người nghiện công việc, ông ấy đã gần 40 tuổi mà vẫn chưa kết hôn, những người lớn tuổi của nhà họ Trương từng thúc giục ông ấy, sau đó cũng từ bỏ. Con trai coi nghiên cứu khoa học là vợ, niềm an ủi duy nhất là con gái ngoan ngoãn, đã kết hôn sớm và đông con.
Hai ông bà nhà họ Trương đều là người của viện nghiên cứu, ở trong khu quân sự, tương đối cao cấp, xe dừng lại ở một sân nhỏ độc lập. Trương Ngọc Linh kéo Mạt Mạt quen nẻo quen đường đẩy cửa đi vào, vui mừng reo lên.
"Cha, mẹ, con đã về."
Bà Trương cười nói: "Trở về là tốt, trở về là tốt rồi. Đây là Mạt Mạt đúng không, trông thật xinh đẹp, mau qua đây cho bà ngoại nuôi xem nào."
Mạt Mạt đã nhìn thấy hai ông bà ở trong ảnh, người thật già hơn ảnh rất nhiều, đặc biệt là tóc đã bạc gần hết: "Ông ngoại nuôi, bà ngoại nuôi."
"Ừ ừ. Giờ mẹ đi sắp cơm, ăn xong các con nhanh chóng nghỉ ngơi, phòng ốc đều đã chuẩn bị xong. Có gì muốn nói thì để ngày mai mẹ con chúng ta tán gẫu."
Trương Ngọc Linh xoa bụng: "Mẹ, mẹ là người tốt nhất, con đói lắm rồi."
"Con biết là tốt rồi, sau này có thời gian thì trở lại thăm vợ chông già này."
Trương Ngọc Linh bĩu môi: "Con trở về thì có ích lợi gì, cha mẹ quanh năm không ở nhà, ở chỗ nào cũng không thể nói ra, con nên chờ cha mẹ gọi con về thì hơn!"
Hai ông bà nhà họ Trương biết mình nợ con gái, nhưng cũng không thể làm gì, công việc và con gái, chỉ có thể để con gái chịu thiệt thôi, gánh nặng trên vai họ quá nặng.
Hai ông bà cũng không còn trẻ nữa, có thể đợi đến chín giờ cũng không dễ dàng, nói chuyện thêm một hồi, cũng không cố được nữa nên lên lầu nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong, Trương Ngọc Linh không để Mạt Mạt dọn dẹp mà bà đưa Mạt Mạt về phòng, căn phòng hướng về phía nam, chăn ga gối đệm mới tỉnh, đơn giản, vừa nhìn đã biết đó là sở thích của Mạt Mạt, thực sự coi Mạt Mạt như cháu gái ruột của mình.
"Phòng tắm ở bên phải phòng con, mẹ ở phòng bên trái. Nếu con cần bất cứ thứ gì thì cứ đến tìm mẹ."
"Vâng ạ. Mẹ nuôi, mẹ cũng đi ngủ sớm đi!"
"Ừ, mẹ về ngủ đây, buồn ngủ quá."
Sau khi Trương Ngọc Linh rời đi, Mạt Mạt cầm khăn tắm vào phòng tắm, cô tắm đơn giản, trở lại khóa cửa lại, lôi chiếc váy ngủ trong không gian ra, nằm thoải mái trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, Mat Mat mở mắt nhìn lên trần nhà, đêm qua cô lại mơ về tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận