Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 61. Hướng Triều Dương muốn làm gì? 1

Chương 61. Hướng Triều Dương muốn làm gì? 1Chương 61. Hướng Triều Dương muốn làm gì? 1
Tháng ba đã qua được một nửa, thời tiết dân dần nóng lên, nhiệt độ ban ngày đã đạt tới bảy tám độ, hai bên đường đâu còn bóng dáng tuyết đọng nữa. Mặt băng trên sông càng lúc càng mỏng hơn rất nhiều, ngày mà mấy thằng nhóc choai choai chờ đợi nhất đã đến.
Ngày mười lăm, cặp song sinh đã sớm quên béng chuyện Hướng Triều Dương hôm nay sẽ trở về. Một tay cầm xẻng, một tay cầm lưới, thúc giục Mạt Mạt cùng em trai út nhanh hơn một chút, bọn Thắng Lợi đã đi từ lâu rồi.
Mạt Mạt bị thúc giục nhiều quá đâm ra bực bội: "Đừng giục nữa, đi ngay bây giờ đây."
Cặp song sinh vội đến mức xoay vòng vòng, thấy Mạt Mạt khóa cửa liền chạy đi nhanh như chớp. Chờ đến khi Mạt Mạt quay đầu lại, hai thằng nhóc thúi này đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Sông nằm ở phía đông Dương Thành, dọc theo đường đi đều đụng phải mấy thằng nhóc choai choai, đây đều là đi bắt cá.
Mạt Mạt dẫn theo em trai út đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới, cặp song sinh và bọn Hắc Tử đã đào được một lúc rồi. Nhìn thấy Mạt Mạt, bọn chúng vẫy vẫy tay rồi cúi đầu tiếp tục đào băng. Mat Mat dặn dò: "May đứa nhớ cẩn thận một chút, nhìn kỹ lớp băng đừng để bị rơi xuống đấy."
Cặp song sinh khoát tay: "Bọn em biết rồi."
Mạt Mạt dẫn em trai út đứng ở bên bờ sông. Bên bờ sông lúc này đã có nước. Mạt Mạt nhặt một cây gậy gỗ tương đối dài, đâm dọc theo rìa lớp băng, bùn đất mềm nhữn, ánh mắt Mat Mat sáng rực lên, cô nghĩ đến mấy con trai sông.
Mạt Mạt thèm đến chảy nước miếng rồi. Trong thời đại này không bị ô nhiễm, mọi người lại ghét bỏ mùi tanh của trai sông nên không có mấy người thích ăn trai sông. Vậy nên trai sông có ở khắp nơi, nói không chừng bên bờ cũng có thể có trai sông đấy.
Mạt Mạt hưng phấn lôi kéo em trai út đi về phía bụi cỏ khô. Bùn đất phía bên này mềm hơn, xác suất tìm được trai sông sẽ lớn hơn một chút. Cô bảo em trai út canh giữ bên bờ, tự mình cầm gậy gỗ chọc chọc vào trong bùn đất, rất nhanh đã chọc trúng lớp vỏ cứng rồi.
Mạt Mạt dùng gậy gỗ lật vài cái là đã đào ra được một con trai sông to bằng hai bàn tay, quả thật đúng là không nhỏ.
Nửa giờ sau cô đã đào ra được một đống trai sông không nhỏ, Liên Thanh Xuyên khó hiểu hỏi: "Chị, chị đào mấy con trai sông này ra đây làm gì vậy, ăn không ngon đâu."
Mạt Mạt cười: "Đó là do em chưa biết cách làm thôi, để chị làm, cam đoan em sẽ thích ăn."
Thanh Xuyên rất tin tưởng vào tài nấu nướng của chị mình, liên ngậm miệng lại không hỏi nữa.
Mạt Mạt hăng hái mười phần, muốn mượn cơ hội này đào thêm một ít trai sông nữa. Còn đợi đến lúc băng trên sông hoàn toàn tan hết thì cô cũng không có bản lĩnh kiếm được trai sông.
Liên Thanh Xuyên nhìn một hồi thấy chẳng có gì thú vị hết nên tự mình đi chơi. Mạt Mạt nhìn thoáng qua, xác nhận không có nguy hiểm gì liền tiếp tục làm việc.
Mạt Mạt đào suốt một tiếng đồng hồ, đã đào được không ít, lau mồ hôi xong bắt đầu ngồi gỡ thịt trai sông. Thấy không có ai chú ý đến bên này, cô liên đem thịt trai đã gỡ xong thu vào trong không gian của mình.
Còn lại một đống nhỏ chưa gỡ xong đã nghe tiếng Liên Thanh Xuyên kêu lên: "Chị, chị ơi, có trứng này."
Mạt Mạt theo tiếng gọi tìm tới, em trai út đang canh giữ bên ổ trứng, giơ trứng lên hỏi: "Chị ơi, đây là trứng gì vậy?”
Mạt Mạt nhìn chung quanh, phát hiện có lông vịt, cô liền xoa đầu em trai út: "Trứng vịt trời đấy, Thanh Xuyên thật lợi hại."
Thanh Xuyên khom lưng thu hồi trứng vịt lại: "Chị, chúng ta đi tìm tiếp đi, nhất định còn có thêm nữa."
"Được, chúng ta đi tìm tiếp."
Một mảnh cỏ khô này rất lớn, mới đi được một nửa mà đã tìm được hai mươi quả trứng vịt trời rồi. Hai chị em tiếp tục đi vê phía trước, một con vịt trời đột nhiên bay lên, dọa hai chị em giật nảy mình. Mạt Mạt theo phản xạ quăng gậy gỗ ra, vừa lúc đánh trúng đầu vịt, con vịt trời liền ngã xuống đất.
Thanh Xuyên chạy tới nhặt con vịt trời kia lên, hưng phấn nhảy cẵng: "Chị, chị thật lợi hại."
Mạt Mạt vuốt mũi, mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi: "Đi thôi, đến lúc trở về rồi."
Thanh Xuyên chơi trò tìm trứng vịt vẫn còn chưa chán, có chút không nỡ rời đi: "Em vẫn còn muốn tìm thêm nữa mà."
Mạt Mạt cốc đầu em trai út: "Hai tay chúng ta đã đầy rồi, không cầm thêm được nữa. Hơn nữa chỗ này quá xa, hai anh trai của em không thấy chúng ta sẽ rất lo đấy."
"Vậy được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận