Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1664. -

Chương 1664. -Chương 1664. -
Tôn Nhụy lười biếng trả lời: "Tôi biết rồi, dù sao cũng mua đủ nhiều rồi."
Mạt Mạt nhắc đến lại giận, trong lòng tức nghẹn, Tôn Nhuy của hiện tại, sao cô lại muốn đánh cho một trận như vậy chứ!
Mạt Mạt mang theo sự tức giận, tự mình cầm tờ báo lên đọc, không bao lâu, Đại Song nhà sát vách đã tới đây.
Tôn Nhuy khi còn bé cũng đã từng tính toán qua, hiểu rất rõ Đại Song, Tôn Nhuy không hề cảm thấy tính toán là không tốt, có người, có thể tính toán ra tương lai cũng là tốt.
Dù sao Tôn Nhuy cũng không thấy Đại Song phiền phức, Mạt Mạt cũng không cảm thấy phiền, trẻ con sẵn lòng tới lôi kéo tình cảm, cũng là thông minh.
Hơn nữa Mạt Mạt là người đứng ngoài quan sát, nhìn thấy thì hiểu hơn, Tôn Nhuy không thể sinh con, đã không phải là bí mật, Đại Song thân thiết với Tôn Nhuy như thế không phải là không có suy nghĩ đến ý nhận kết nghĩa.
Mạt Mạt cũng không ngăn cản, đây là chuyện của Tôn Nhuy và Đại Song, nhưng, đáng tiếc Tôn Nhuy sẽ không tiếp nhận Đại Song.
Đại Song ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trò chuyện với Tôn Nhuy, Mạt Mạt không để ý tới Tôn Nhuy nữa, Đại Song và Tôn Nhuy nói chuyện, cô ta rất vui vẻ.
Đại Song cảm thấy thái độ của Tôn Nhuy đối với cô bé không tệ, cô bé cảm thấy suy nghĩ của mình có hi vọng.
Đại Song mẫn cảm vô cùng, cô bé có thể nhìn ra, Tôn Nhuy cũng không phải là rất thích Mễ Mễ, mặc dù cho Mễ Mễ rất nhiều quà, giả bộ như là rất thích Mễ Mễ, nhưng cô bé không thấy được ý cười, cô bé rất vui, chỉ là vì nếu không thích Mễ Mễ, thì có thể sẽ thích cô bé.
Chỉ cần Tôn Nhuy thích cô bé, cô bé có một người mẹ nuôi làm bà chủ, sau này con đường ngôi sao của cô bé nhất định rất thuận lợi, hơn nữa cô bé cũng không cần hâm mộ quần áo và đồ chơi của Mễ Mễ nữa, cô bé cũng sẽ có.
Đại Song nghĩ như vậy, đối xử với Tôn Nhuy càng ân cần, một lát đưa hoa quả, một lát lại đưa giấy ăn.
Mạt Mạt đứng dậy, không nhìn Tôn Nhuy và Đại Song nữa, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, cũng không biết lúc Đại Song biết Tôn Nhuy không có suy nghĩ gì thì có khóc hay không.
Cơm tối đã xong, nhóm trẻ lớn đều đã trở về, Đại Song không nỡ rời đi.
Hôm nay Tề Hồng cũng tới, Tê Hồng nhìn thấy Tôn Nhuy lười biếng, rất khó liên hệ đến Tôn Nhuy trước kia: "Cô thay đổi quá nhiều."
Tôn Nhuy trợn trắng mắt: "Cô cũng thay đổi không ít đâu, trước kia chỉ là một bà chị ngốc không tâm nhãn, giống như một cái chày gỗ, nhìn hiện tại xem, một người phụ nữ mạnh me, bà chủ của nhiêu tiệm chụp ảnh, gặp người nào là nói lời đó, ai có thể nghĩ tới cô có thể như vậy."
Tề thành công: ".. Nếu như không có nửa câu đầu, tôi nhất định cho rằng cô đang khen tôi."
Tôn Nhuy cười khanh khách thành tiếng,"Nhìn xem, hiện tại cũng có thể nghe ra được sự châm chọc rồi, trước kia cô không nghe ra."
Tề Hồng tức giận, quả thực Tôn Nhuy đã thay đổi không ít, miệng cũng độc hơn rất nhiều, mỗi lần đều phản pháo được cô ấy, cô ấy còn nói không lại: "Mạt Mạt, giúp tôi một chút."
Tôn Nhuy cũng không lười nữa, ngồi thẳng dậy: "Nói không lại thì đi tìm cứu viện hả?"
Tê Hồng cãi cố: "Có thể tìm được cũng là bản lĩnh."
Tôn Nhuy là diễn viên, chuyện hiểu nhất chính là đóng kịch, ai oán nhìn Tề Hồng: "Tôi biết, tôi có một mình, cô không thích tôi, hiện tại tôi cũng gặp báo ứng rồi."
Te Hồng biết rõ Tôn Nhuy là một người giỏi diễn kịch, nhưng vẫn không nhịn được khuyên: "Được, được, tôi không tìm cứu viện bắt nạt cô nữa."
Tôn Nhuy lập tức cười, Tê Hồng biết bị lừa rồi.
Mạt Mạt cảm thấy hai người kia rất ngây thơ.
Tê Hồng cảm thấy không có gì thú vị: "Mạt Mạt, chúng ta chơi mạt chược đi, vừa vặn bốn người."
Mạt Mạt trừng mắt: "Cô đừng nghĩ kéo chị dâu Tôn chơi mat chược đẩy nhé."
Tề Hồng nhìn An An: "Vậy thì An An."
Tôn Nhuy cũng ngứa tay, lần trước chơi mạt chược vẫn là sau tết, cũng trơ mắt nhìn Mạt Mạt, Mat Mat cười: "Cô xác định cùng chơi với An An?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận