Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1593. -

Chương 1593. -Chương 1593. -
Mat Mat cất tiền đi/Vì thế mới nói, đây là thời đại tốt, khắp nơi là vàng ròng, nếu như ở tương lai, ai mà ngốc nghếch đi mua công thức, đi tìm mấy đầu bếp giỏi nêm nếm, trực tiếp nếm ra vị, người ở thời đại này ấy à, vẫn là chất phác."
Trang Triều Dương há há miệng, lời của vợ có ý khen ngợi đúng nhỉ! Đúng không nhỉ!
Mạt Mạt cầm tiền vui vẻ lên lầu, đã có tiền để trang trí phòng để quần áo rồi, lại một lần nữa cảm thán đây là thời đại tốt.
Mấy đứa An An buổi tối mới vê, vừa vào nhà thì đã bắt nồi lẩu lên rồi.
Mấy đứa trẻ òa một tiếng rồi xông thẳng vào nhà vệ sinh, rửa tay xong xuôi, ngồi vào bàn tự pha nước chấm.
Nhà Mạt Mạt đều thích ăn lẩu, cho dù là lẩu gì cũng đều thích cả. .
Nước dùng lẩu được Mạt Mạt hầm, canh nhà hầm ăn cũng yên tâm, Mạt Mạt thích nhất húp một bát canh trước khi cho đồ vào nhúng.
An An đã mười mấy tuổi rồi, đang là lúc phát triển cơ thể, là chủ lực diệt mồi nồi lẩu.
Còn về Trang Triều Dương, anh là người dọn dẹp chiến trường.
Nhà Mat Mat ăn uống xong xuôi thì cả nhà Te Hồng mới đến, Mạt Mạt nhìn thấy Triệu Hiên, xem ra đã hẹn trước với Trang Triêu Dương sáng mai cùng đi sớm rồi.
Trang Triều Dương cùng đọc sách với Thất Cân, Mạt Mạt xử lý cánh hoa đã được phơi khô, chỗ này dùng để pha trà hoa.
Buổi tối Trang Triều Dương giúp Mạt Mạt xoa bóp chân, khiến Mạt Mạt thoải mái vô cùng, chẳng trách ai cũng thích đi mát xa, quả thực là thoải mái quá chừng.
Sáng hôm sau Mat Mat thức dậy thì Trang Triều Dương đã đi rồi, Mạt Mạt xem giờ, quyết tâm dậy luyện tập.
Ăn sáng xong Mạt Mạt tới trường đại học, hôm nay cô phải lên lớp dạy học.
Mạt Mạt đi hơi sớm, giảng đường vẫn chưa đông lắm, lúc Mạt Mạt đang viết ví dụ trên bảng, nghe thấy,'Chị, chị đến sớm thết"
Mạt Mạt viết xong câu cuối cùng mới quay đầu, Lý Thư chống nạng đứng dưới bục giảng ngước nhìn Mạt Mạt.
Mạt Mạt nhìn cái chân bó bột của Lý Thư, gật đầu.
Thấy một số sinh viên đang nhìn bọn họ, Mạt Mạt nói: "Tôi đã hơn ba mươi tuổi, đừng gọi chị nữa, gọi tôi là cô giáo."
Lý Thư ngây ra.
Hơi ấm ức, cô ta đã nghe hiểu rồi, Liên Mạt Mạt cách xa cô ta, nhẫn nhịn cơn tức đang không ngừng dâng lên trong lòng, khit mũi, gọi một tiếng cô Liên, sau đó chống nạng về chỗ ngồi.
Mạt Mạt rất hài lòng Lý Thư, không bám lấy là tốt, Mạt Mạt vẫn còn một ví dụ cần chép, quay đầu tiếp tục viết ví dụ.
Lý Thư vì chân bị thương nên ngồi hàng đầu, lấy sách vở và bút ra, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào lưng Mạt Mạt, nếu như sau lưng Mạt Mạt có mắt thì nhất định sẽ phát hiện ra ánh mắt có phần tức giận của Lý Thư.
Lý Thư nằm bò trên bàn, cô ta không hiểu, tại sao Liên Mat Mat lại không có hảo cảm với cô ta, lễ nào quả thực là cùng dấu thì đẩy nhau? Không đúng, cô ta đã thay đổi tính cách, rõ ràng có rất nhiều con gái thích cô ta, sao lại đến phiên Liên Mạt Mạt lại không trôi chảy nhỉ!
Lúc này Lý Vinh Sinh đã đi vào phòng học, trực tiếp nhảy lên bục giảng, không biết nói gì, hưng phấn khoa chân múa tay.
Lý Thư chỉ nhìn thấy Liên Mạt Mạt hơi kinh ngạc, sau đó trong mắt tràn đầy tán thưởng, trong lòng càng phẫn nộ hơn, tại sao Lý Vinh Sinh giống như kẻ chiến thắng trong cuộc sống vậy, lúc nào cũng thuận thuận lợi lợi, đến phiên cô ta thì đụng phải tường.
Lúc này sinh viên lần lượt vào lớp, Mạt Mạt cho Lý Vinh Sinh xuống dưới ngồi, rất nhanh chuông vào lớp reo lên, Mạt Mạt bắt đầu giảng bài.
Dạy xong một tiết là Mạt Mạt ra về, hôm nay là thứ hai công ty có rất nhiều việc phải xử lý. Mat Mat đi nhanh, đợi Lý Thư đẩy các bạn cùng lớp ta thì đã chẳng còn thấy bóng dáng Liên Mạt Mạt, tức đến dậm chân, sau đó thì bi kịch, đau đến mức trán rịn đầy mồ hôi.
Có lẽ lại phải vào bệnh viện rồi, muốn tìm Liên Mạt Mạt cũng không được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận