Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 211. Trang Triều Dương, anh được lắm! 1

Chương 211. Trang Triều Dương, anh được lắm! 1Chương 211. Trang Triều Dương, anh được lắm! 1
Trang Triều Dương, anh được lắm! 1
Lúc cặp song sinh trở về, miệng Mạt Mạt đã hết sưng. Thanh Xuyên một mực cho rằng trong nhà có chuột, liền kéo hai anh trai chạy khắp nhà để tìm bắt chuột.
Con chuột lớn nhất Trang Triều Dương vẫn ngồi vững trên ghế, lại còn không biết xấu hổ chỉ huy khắp nơi, hoàn toàn không có chút tự giác nào của con chuột hết.
Ăn cơm trưa xong, Trang Triều Dương mua chuộc cặp song sinh và em trai út để giấu diếm chuyện anh trở về rồi mới mãn nguyện rời đi.
Cặp song sinh chờ Trang Triều Dương rời đi mới bắt đầu lẩm bẩm, nếu bán đứng Trang Triều Dương, lừa anh cả bao nhiêu tiền là thích hợp nhất, tranh thủ tối đa hóa lợi ích.
Mat Mạt: ".. Hai đứa có chia cho chị không? Có không?"
Cặp song sinh cảm giác được trong câu cuối cùng của chị gái, giọng điệu lộ ra vẻ nguy hiểm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt: "Ha ha, chị, ba bảy nhé, chị ba, bọn em bảy."
"Bốn sáu, chị sáu, hai đứa bốn."
"Chị, bọn em mạo hiểm tính mạng để bán tin tức kiếm lợi đấy, chị không thể bóc lột quá tàn nhẫn như vậy được. Năm năm, không thể thấp hơn được nữa."
Mat Mat: "... Thật là làm khó cho hai đứa rồi, lại còn biết cả mạo hiểm tính mạng bán tin tức kiếm lợi nữa đấy."
Cặp song sinh cười khan: "Không còn cách nào khác cả, tại bọn em nghèo mà!"
Mat Mạt nắm được năm phần tiền được chia đến tay, nếu thêm vài lần nữa thì có thể phát tài rồi!
Bữa tối rất phong phú, gà rừng hầm nấm, thịt thỏ kho, trứng xào lá hẹ, cá khô kho, canh rau tía tô, bánh bao mì tạp hấp làm món chính.
Thanh Nghĩa đi loanh quanh bàn ăn mấy vòng, mấy lần đưa tay ra mà lại không dám cầm lấy.
"Khu khụt"
Thanh Nghĩa va vào ghế: "Chị."
"Đói bụng à?”
Thanh Nghĩa vịn lưng ghế, hơi chột dạ: "Không, em không đói bụng."
"Muốn lấy cho Y Y à?"
"À, không, em không định như thế mà."
Mạt Mạt lấy hộp cơm phía sau ra, cúi đầu gắp thức ăn: "Đừng hòng lừa gạt được chị, trứng gà trong nhà thỉnh thoảng biến mất là sao chứ? Đừng tưởng chị không biết gì hết, sau này nếu muốn lấy thì cứ quang minh chính đại mà lấy, đừng có lén lút như thế nữa, cái thói quen này không tốt đâu."
Khuôn mặt Thanh Nghĩa nóng bừng: "Em biết sai rôi."
Mạt Mạt đậy nắp hộp cơm lại đưa cho Thanh Nghĩa: "Cầm lấy, đi nhanh về nhanh, cha mẹ cũng sắp về rồi đấy."
"Cám on chị."
Thanh Nghĩa vừa định mở cửa lại xoay người, cầm giấy kraft, gói bốn cái bánh bao mì tạp mới rời đi.
Mat Mạt: "..."
Thanh Nhân không biết từ lúc nào đi tới: "Chị, chị thật sự đồng ý cho Thanh Nghĩa cùng với Tiền Y Y kia à?"
"Chị cũng không đồng ý øì hết, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên. Được rồi, mau đi rửa tay đi."
"bạ."
Thanh Nghĩa lúc đi hưng phấn, lúc về uể oải, trong tay không chỉ cầm hộp cơm mà còn xách theo một túi trứng gà nhỏ nữa: "Chị, cô ấy không nhận, còn nói em sau này đừng đưa tới nữa."
Mạt Mạt cũng không hề ngạc nhiên, Tiền Y Y là một cô gái chính trực và có lòng tự trọng. Cô ấy có thể tiếp nhận trợ giúp một hai lần, nhưng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận trong thời gian dài. Nhìn số trứng gà trong túi, xem ra thằng nhóc này đã đưa sang đó không ít đấy!
Mạt Mạt vỗ vai Thanh Nghĩa: "Nhóc, nếu em thật sự muốn giúp Y Y thì giúp cô ấy làm một vài công việc là được rồi." "Chỉ vậy thôi à?"
"ừỪ"
Sau năm giờ, Liên Thanh Bách cùng cha mẹ đi về, Liên Thanh Bách ngửi thấy mùi thức ăn, nhịn không được ăn vụng một miếng: "Tài nấu nướng của Mạt Mạt lại tiến bộ hơn rồi."
Điền Tình đập tay con trai lớn: "Con mau đi rửa tay đi."
"Tuân lệnh."
Cả nhà ngôi vào bàn ăn, Mạt Mạt hỏi: "Anh cả, sao đột nhiên anh lại trở ve thế?"
Liên Thanh Bách nhổ xương ra, sắc mặt càng thêm nghiêm túc: "Trường học cũng bị ảnh hưởng nên cho bọn anh nghỉ ba ngày, anh không muốn ở lại trường, liền chạy về nhà."
Mạt Mạt tính toán thời gian: "Vậy chẳng phải sáng mai anh sẽ đi rồi sao?"
"Đúng vậy."
Thanh Nhân chú ý tới cổ tay anh cả mình: "Anh, anh mới mua đồng hồ à?"
Liên Thanh Bách xắn tay áo lên bắt đầu khoe khoang: "Chị dâu em mua cho anh đấy. Thế nào, nhìn có đẹp không?”
Mạt Mạt: "Chị dâu mới đi làm, lấy đâu ra tiền chứ?"
Liên Thanh Bách giải thích: "Tạm ứng, chờ khi nào lĩnh lương sẽ trả lại cho chú Triệu." Cặp song sinh nhìn chiếc đông ho với vẻ mặt ao ước, đến khi bọn họ mới có thể có một chiếc đồng hồ đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận