Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 924. Cây rụng tiền 2

Chương 924. Cây rụng tiền 2Chương 924. Cây rụng tiền 2
Mạt Mạt nghĩ đến Trang Triều Lộ: "Nếu như hai đứa con trai deu chuyển ngành, mo nghe nói, Phạm Bắc và Phạm Tây không có đầu óc như Phạm Đông."
Bàng Linh đáp: "Vâng, bây giờ ở nhà họ Phạm đều là Phạm Đông lo liệu việc nhà, con đường này của cháu đi không thông, xem ra cả nhà họ Phạm đều muốn buôn bán rồi."
"Chắc là vậy."
Bàng Linh đột nhiên đập vào túi: "Phải rồi, cháu nói với mợ một tin tức có tính bùng nổ."
Mạt Mạt vỗ lên ngực: "Doạ mợ giật mình, rốt cuộc là tin tức gì, mà khiến cho cháu phản ứng lớn như vậy?"
Bàng Linh đáp: "Cháu nghe mẹ nói, Tôn Nhuy hình như sắp gả cho Phạm Đông rồi."
Mạt Mạt sửng sốt: "Thật hay giả vậy?"
"Chắc là thật, lời này là từ trong miệng Phạm Đại Bằng nói ra."
Mạt Mạt nói: "Vậy thì chắc là sự thật rồi, nhà họ Phạm như này là sống chết muốn giữ lấy Hướng Hoa. Tôn Nhuy là em gái của Hướng Hoa, quan hệ thông gia cũng khiến cho quan hệ giữa hai nhà vững chắc hơn một chút."
Bàng Linh gật đầu: "Phạm Đông kiếm được không ít tiền, mấy ngày trước còn mua xe con ấy, chiếc xe riêng đầu tiên của đại viện. Ở trong mắt nhà họ Phạm thì Hướng Hoa chính là cái cây rụng tiên, nắm chắc cái cây rụng tiền này, cuộc sống của bọn họ mới càng ngày càng tốt."
Mạt Mạt: "Hiện tại rất nhiều người đều bám víu vào cái cây rụng tiền Hướng Hoa này, không biết lúc nào sẽ bị người ta đào đến tận gốc."
Bàng Linh sửng sốt, nghe không hiểu.
Vân Kiến nghe hiểu ý tứ của chị, Hướng Hoa rêu rao như thế, sớm muộn cũng có ngày xảy ra chuyện, cây rụng tiền mà bị đổ thì những người bám vào cây rụng tiền cũng sẽ bị liên luy theo.
Buổi trưa Mạt Mạt gặp Thẩm Triết, anh ấy đến đưa quần áo: "Đây là lễ phục, mặc dù là tiệc rượu tư cá nhân, nhưng quần áo cũng phải lịch sự, sáng chủ nhật anh tới đón em."
Mạt Mạt xách cái túi da, mặc dù không thấy quần áo bên trong, nhưng cũng biết là rất đắt tiền: "Cảm ơn anh họ."
"Không cần khách khí, đồ trang sức không cần anh đưa chứ, anh biết là đồ trang sức của bà cô đều cho em rồi."
Mạt Mạt cười: "Cái này mà anh cũng biết."
"Đương nhiên biết rồi, bà cô nói mà, anh còn có việc về trước đây."
"Vâng."
Mạt Mạt xách túi vê phòng học, Từ Lị: "Mạt Mạt, chị sắp tham gia tiệc rượu ạ, lúc trở về nhất định có thể nói với chúng em một chút." "Không có vần de gì, chị có đem theo máy ảnh, nếu có thể chụp ảnh, lúc về sẽ mang ảnh chụp đến cho mọi người xem."
Từ Lị cười: "Đủ thành ý."
Trang Triều Dương không ở nhà, Mạt Mạt cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã tới chủ nhật rồi, sáng chủ nhật, Mạt Mạt dậy thật sớm, lấy đồ trang sức ra, không đeo cái mà bà ngoại cho, đeo cái mà lúc trở về Thẩm Triết tặng.
Mạt Mạt không thay đổi lễ phục, lễ phục rất đơn giản trang nhã, chỉ là váy dài màu đen, điểm nhấn duy nhất là bên hông có sợi thắt lưng, lộ ra vòng eo vô cùng mảnh mai.
Mạt Mạt đeo đồ trang sức lên, thả tóc xuống, tóc Mạt Mạt vừa dài vừa thẳng, Mạt Mạt chỉ buộc tóc cao lên đơn giản, đi đôi giày da nhỏ màu đen, lễ phục màu đen lộ rõ nước da trắng, lại còn buộc tóc, càng khiến cho Mạt Mạt trẻ hơn.
Mạt Mạt từ phòng ngủ đi ra, Tùng Nhân oa lên một tiếng: "Cuối cùng con cũng hiểu rõ vì sao mà mỗi lần cha đều muốn giấu mẹ đi, nếu đổi lại là con, con cũng muốn giấu mẹ đi, mẹ ơi, mẹ quá xinh đẹp."
Mạt Mạt nhéo mũi Tùng Nhân: "Con mới bao nhiêu tuổi, đã biết đẹp rồi?"
Tùng Nhân nói: "Con biết chứ, xinh đẹp thì giống như mẹ vậy."
Mạt Mạt nghe mà đắc ý trong lòng, An An đã cầm máy ảnh: "Mẹ, chụp lại đi, chụp lại đi, mang đến cho cha xem." Tùng Nhân mo máy ảnh, chụp cho mẹ một tâm, sau đó đưa máy ảnh cho cậu, Tùng Nhân và An An chụp cùng với mẹ một tấm.
Cuối cùng cả nhà đều chụp, Mạt Mạt nhìn thời gian, không còn sớm nữa, sao Thẩm Triết còn chưa tới?
Bạn cần đăng nhập để bình luận