Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1781. -

Chuong 1781. -Chuong 1781. -
Tim Trang Triều Dương đập mạnh một cái, hiểu rõ vợ, một lúc lâu không nghe thấy tiếng, biết vợ đang khóc: "Anh cúp điện thoại trước, anh gọi điện thoại cho chiến hữu và bạn bè ở thủ đô, bảo bọn họ hỗ trợ tìm kiếm, lát nữa anh sẽ về nhà, chờ anh."
Trang Triều Dương nói xong là cúp điện thoại, không phải anh không muốn an ủi vợ, anh biết vợ cần phát tiết, khóc chính là cách phát tiết tốt nhất, khóc được cũng tốt, còn tốt hơn so với giấu ở trong lòng.
Trang Triều Dương cuống lên, bảo nhân viên bảo vệ chuẩn bị xe, anh gọi điện thoại cho chiến hữu và bạn bè trước, sau đó còn phải xin nghỉ, hiện tại anh hận không thể bay đến thủ đô, nhưng vô dụng, lại sốt ruột, anh có đến cũng sẽ không tốt hơn so với hiện tại, vẫn như cũ là chờ tin tức.
Mạt Mạt cúp điện thoại, nằm sấp trên bàn cũng không khóc bao lâu, Mạt Mạt vẫn rất lý trí tỉnh táo, rửa mặt xong, trong lòng tất cả đều là sự hối hận, hối hận không hiểu rõ cuộc sống đại họccủa An An, hiểu rõ hơn, cũng sẽ không giống như con ruồi không đầu như bây giờ, sờ không thấy đầu.
Lần đầu tiên Mạt Mạt cảm thấy, cho con cái phần lớn tự do cũng có chỗ xấu.
Mạt Mạt chờ được điện thoại của Triệu Long: "Là cháu, Bàng Linh, cháu hỏi bạn cùng phòng của An An, sau khi An An đến chợ đồ cổ thì không trở về, cháu đến chợ đồ cổ tìm hiểu tình hình trước, người của mợ đi báo án trước."
Mạt Mạt nghe thấy chợ đồ cổ, tóc cũng nổ, tay chân lạnh buốt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, có phải có người phát hiện ra An An khác biệt, cho nên An An bị người bắt đi?
Bàng Linh: "Alo, alo, mo út, mo có đang nghe không?"
Mạt Mạt cấu mạnh bản thân một cái, đau mới có thể bình tĩnh, thử hỏi: "Nếu như, nếu như An An bị bắt cóc, bây giờ đi báo án, có khi nào sẽ đánh rắn động cỏ, hoặc là bị người khác giấu đi, hoặc là..."
Hai chữ cuối cùng Mạt Mạt nói không nên lời, nhưng Bàng Linh hiểu rõ, nếu thật sự bị bắt cóc, Bàng Linh cảm thấy gay go, nhưng sau đó lại nhíu mày: "Nếu như là bắt cóc, hẳn là sẽ đòi tiền chuộc, có người điện thoại tới không?”
Hiện tại Mạt Mạt ngược lại hy vọng chỉ là đơn thuần bắt cóc, hi vọng có người nhiễu nhương đòi tiền, cũng không hy vọng không hề có một chút tin tức nào, cô sợ, sợ có người phát hiện ra An An khác biệt, Mạt Mạt cắn môi dưới mới trả lời: "Không có ai gọi điện thoại tới."
Bàng Linh đã từng làm công an, là người mẫn cảm, mợ út chần chừ, lập tức đã phát hiện: "Mợ út, ở bên này mợ thật sự không đắc tội với người nào chứ?"
Lúc này Mạt Mạt trả lời nhanh: "Không, cho dù có đắc tội, lại có ai thật sự dám ra tay." Bàng Linh nghĩ cũng phải, nếu biết rõ về gia thể thì thật sự không có mấy người dám ra tay, Bàng Linh nói: "Vậy như này, trước tiên không đi báo án, cháu dẫn theo Triệu Long tới chợ đồ cổ xem xem, lại tìm mấy người bạn tới, xem xem có manh mối hay không."
Mạt Mạt: "Được, cảm ơn."
Mạt Mạt cúp điện thoại, một tay ôm lấy trái tim, không có vô cùng lo sợ, cũng không có hoang mang như vậy, nói rõ An An cũng không có nguy hiểm.
Sau đó Mạt Mạt lại nhịn không được mà nghĩ, giác quan thứ sáu của cô thật sự chuẩn không? Nhưng cẩn thận nhớ lại, chưa từng xảy ra sai sót, Mạt Mạt yên tâm hơn một chút, cầu nguyện cho sự khác biệt của An An, tuyệt đối đừng để cho người khác phát hiện.
Vốn dĩ Thất Cân lên lầu để gọi mẹ xuống ăn cơm, không nghĩ tới nghe được chuyện anh hai mất tích, lập tức đẩy cửa đi vào: "Mẹ, anh hai thật sự mất tích av
Mat Mat biến sắc, muốn nói dối, nhưng đoán chừng Thất Cân đều đã nghe thấy hết rồi: "Ừ, chiều hôm qua đã không về trường học."
Thất Cân tràn đầy lo lắng, anh hai là người dịu dàng nhất, lớn lên giống mẹ nhất, được rồi, An An lớn lên giống Mạt Mạt, ở trong mắt Thất Cân, sức chiến đấu của anh hai là yếu nhất.
Thất Cân suy nghĩ, cái đầu nhỏ chuyển động cũng nhanh: "Mẹ, gọi điện thoại cho cậu họ Thẩm đi, nhà họ Thẩm giao thiệp rộng, môi con đường đêu có người, tin tức nhanh."
Mạt Mạt tay nhanh hơn não, số điện thoại đã ấn ra, đầu óc cô thật là, làm sao quên mất nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm đã và đang dần dần quay lại trong nước, nhân viên các nhánh của tất cả ngành nghề không ít, nào chỉ là giao thiệp rộng.
Thẩm Triết đang chuẩn bị tham gia tiệc rượu, điện thoại di động vang lên, nhìn thấy là Mạt Mạt điện thoại, nghe máy, ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài trước: "Mạt Mạt."
Mạt Mạt: "Anh họ, em cần hỗ trợ, chiều hôm qua An An đến chợ đồ cổ vẫn chưa trở về, Bàng Linh đã dẫn người đến đó, anh giúp em điều tra tin tức của An An được không?"
Biểu cảm của Thẩm Triết nghiêm túc: "Em xác định là đến chợ đồ cổ không trở vê?"
Mạt Mạt gật đầu: "Bàng Linh vừa điện thoại tới cho em, cô ấy đã đi rồi."
Thẩm Triết nghe thấy tiếng gõ cửa, thấy trợ lý đi vào giục, Thẩm Triết nói với trợ lý: "Tiệc rượu này tôi không tham gia nữa, bên chỗ tôi có việc, cậu bảo phó giám đốc đi thay tôi."
Trợ lý sửng sốt một chút, vội nói: "Được rồi, chủ tịch."
Thẩm Triết đợi trợ lý đi ra mới nói: "Anh tự đến đó một chuyến, chợ đồ cổ anh quen biết không ít bạn bè, bọn họ mở tiệm ở chợ đồ cổ, quen biết nhiều người, tra tin tức nhanh." Mat Mat cảm kích trong lòng: "Cám ơn, cám ơn anh họ."
Thẩm Triết: "Không có gì, anh đi đến đó trước, có tin tức gì anh sẽ thông báo với em bất cứ lúc nào."
Mạt Mạt: "Được."
Mạt Mạt cúp điện thoại, trong lòng suy nghĩ, nếu quả như thật sự phát hiện ra sự khác biệt của An An, với đẳng cấp sức nặng như Thẩm Triết, cũng có thể khiến cho người ta cân nhắc một chút.
Đương nhiên, tốt nhất đừng để bị phát hiện ra.
Mạt Mạt xoa đầu Thất Cân: "Cám ơn con, giúp mẹ nghĩ kế."
Thất Cân hỏi: "Mẹ, chúng ta chỉ có thể chờ tin tức thôi sao?”
Mạt Mạt sờ tóc Thất Cân: "Ừ, được rồi, con xuống dưới ăn cơm trước đi!"
Thất Cân buồn bã: "Con ăn không vô."
Mặc dù ba anh em mỗi ngày đều đấu khẩu, nhưng tình cảm vô cùng tốt, Thất Cân biết anh hai mất tích, một chút khẩu vị cũng không có.
Mạt Mạt: "Không cần lo lắng, anh hai con không có chuyện gì, được rồi, xuống dưới ăn cơm đi, dưới lầu chỉ có một mình Giai Giai, Giai Giai sẽ sợ hãi."
Thất Cân không muốn đi, Mạt Mạt đẩy cậu bé ra.
Thất Cân ở cửa nhìn xuống thấy Giai Giai đang nhìn đăm đăm lên trên lầu, trong lòng mêm nhữn, con bé biết nhìn sắc mặt nhất, biết xảy ra chuyện rồi, cho nên không dám lên.
Thất Cân xuống lầu, hồ ly béo đã lao đến: "Dì đâu, sao di không xuống, dì không sao chứi!"
Thất Cân sờ lên mái tóc mềm nhữn của Giai Giai: "Được rồi, ăn cơm trước đi."
Giai Giai hơi hé cái miệng nhỏ ra, thấy anh nhỏ nhíu mày, cô bé chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Mạt Mạt chưa đợi được điện thoại, Trang Triều Dương ngược lại đã về tới trước, Trang Triều Dương trở về, Giai Giai đã ăn xong mì hoành thánh.
Trang Triều Dương cũng không nhìn hai đứa bé, chạy lên lầu trước, Mạt Mạt nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Trang Triều Dương, nhảy xuống giường: "Anh về rồi."
Trang Triều Dương đỡ vai vợ ôm vào trong ngực: "Anh về rồi, đừng lo lắng, An An không sao, anh đã bảo người đi tìm rồi."
Mạt Mạt vừa định trả lời, điện thoại lại vang lên, Trang Triều Dương nhanh tay hơn Mạt Mạt, nghe trước: "Alo!"
Điện thoại của Thẩm Triết, Thẩm Triết quen biết nhiều người, tìm tin tức cũng nhanh nhất: "Triêu dương cũng về rồi à, anh lấy được tin ở chợ đồ cổ, có người nhìn thấy An An đi theo sau một nhóm người, hình như là theo dõi, anh đã tìm người tiếp tục tìm hiểu tin tức, có tin tức gì anh lại nói với các em."
Mạt Mạt vẫn luôn vểnh tai lên nghe, sợ nhất An An bị người khác phát hiện ra bí mật, biết không phải, gánh nặng trong lòng Mat Mat đã được cởi bỏ, nhưng sau đó lại phát cáu.
Trang Triêu Dương lại nghe ra vấn đề: "Trước tiên anh đừng cúp, có phải anh phát hiện ra điều gì hay không? Người mà An An đi theo sau có phải là có vấn đề hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận