Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 227. Ác giả ác báo 1

Chương 227. Ác giả ác báo 1Chương 227. Ác giả ác báo 1
Ác giả ác báo 1
Hai người đang ở trong tình yêu nồng nhiệt, hiếm khi được ở riêng với nhau như vậy nên cũng không muốn trở về, Trang Triều Dương lại dẫn Mạt Mạt đi đến mấy nơi phong cảnh không tệ, cho đến khi bụng Mạt Mạt sôi ùng ục hai người mới chịu quay về.
Căng tin bộ đội trong thời đại này cũng rất gian khổ, ăn cơm tập thể không có hương vị không nói, còn không có chất dinh dưỡng gì. Món ăn no là bánh bột ngô, món chính là khoai tây hầm bắp cải, quanh năm đều như thế không có thay đổi.
Trang Triều Dương lấy một phần khoai tây hầm bắp cải, lại lấy thêm hai cái bánh bột ngô rồi vội vàng chạy về, vừa mở cửa, Mạt Mạt cũng nhấc sủi cảo ra khỏi nồi.
Mạt Mạt nhận thức ăn và bánh bột ngô, đặt lên trên bàn: "Chừng này cũng đủ ăn rồi, anh rửa tay ăn cơm đi."
"Ừ"
Trong phòng mặc dù đơn sơ nhưng hai người ăn rất ngon miệng, cuối cùng còn không ăn nổi nữa. Đây là lần đầu tiên Mạt Mạt ăn no đến thế này, tựa vào ghế, không ngừng xoa bụng: "No quá rồi."
"Để anh dọn cho, em nằm nghỉ một lát đi."
Mạt Mạt không thể cúi xuống rửa bát được nữa, đứng dậy ngồi bên mép giường, nhưng lại không thể năm xuống được. Đây là giường của Trang Trieu Dương, cả giường đều là hương vị của anh.
Trang Triều Dương nhìn Mạt Mạt: "Nếu mà em không chịu nằm thì anh sẽ giúp em nằm đấy."
Mạt Mạt cố phân tích xem thử có bao nhiêu phần là Trang Triều Dương đang hù dọa cô, nhưng cô lại không dám đánh cược, thành thành thật thật nằm lên giường. Hương vị của Trang Triều Dương đập thẳng vào mặt, trái tim không thể khống chế được đập liên hồi, khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng dùng chăn che mặt.
Trang Triều Dương cưng chiều nhìn Mạt Mạt: "Em ngủ một lát đi, anh canh giờ cho em. Lát nữa anh sẽ đưa em lên thị trấn."
Mạt Mạt trốn trong chăn hỏi: "Anh không đi nghỉ à?”
"Đồng chí Liên Mạt Mạt, ở đây cũng chỉ có một cái giường thôi."
"Đồng chí Trang Triều Dương, tư tưởng của anh có vấn đề, ý của em là, anh có thể đi sang phòng khác nghỉ ngơi cũng được mà."
Mạt Mạt chỉ cái đầu ra, đôi mắt ướt sũng nhìn cực kỳ đáng yêu, giống như đang cào cào trái tìm Trang Triều Dương, thân thể nhanh hơn ý nghĩ, anh lấy tay xoa đầu Mạt Mạt: "Em ngủ đi, anh đi làm chút việc đã."
Mat Mat lắc đầu, Trang Triều Dương mới buông tay, cô kéo chăn lên rồi xoay người: "Em ngủ đây." Trang Triêu Dương biết cô nhóc này thẹn thùng, cũng không trêu chọc nữa. Anh kéo ghế qua bắt đầu xử lý văn kiện, Mạt Mạt nghe tiếng viết chữ, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Đến hai giờ, Trang Triều Dương mượn xe của bộ đội đưa Mạt Mạt đến thị trấn, anh lái xe phía trước, Mạt Mạt vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Đến ba giờ kém mười phút, Trang Triều Dương gọi Mạt Mạt dậy, Mạt Mạt dụi mắt: "Đến thị trấn rồi à?”
"Cô ngốc, đã đến từ lâu rồi, anh đã mua vé xong hết rồi, sắp tới giờ lên xe rồi đấy."
"A, vậy sao anh không đánh thức em dậy?”
"Nhìn em ngủ ngon như vậy, anh không đành lòng."
Trong lòng Mat Mạt ngọt ngào, khe cười: "Vậy em đi đây."
"Để anh đưa em lên xe."
"Được"
Đúng ba giờ, xe khách bắt đầu lăn bánh. Trang Triều Dương nhìn xe chạy đi mới quay trở về, vừa định mở cửa xe thì có người vỗ nhẹ sau lưng anh.
"Là anh à?”
"Tiểu đoàn trưởng Trang, thế nào, chúng ta nói chuyện một lát được không?"
Mặc dù Chu Dịch đang cười nhưng nụ cười không lan tới đáy mắt, giọng điệu cũng mang theo ý không cho từ chối. Trang Triều Dương nhìn đồng hồ đeo tay: "Được, chỗ này không phải là chỗ nói chuyện, anh lên xe đi.”
Chu Dịch thoải mái mở cửa bước lên xe, dọc theo đường đi hai người không hề nói với nhau một câu nào. Trang Triều Dương lái xe ra khỏi Bình Trấn rồi dừng lại ở ngoại thành.
Chu Dịch xuống xe trước, tự mình tìm một tảng đá lớn ngồi lên: "Anh cũng tìm chỗ nào ngồi đi."
Giọng điệu này như thể nơi này là nhà của Chu Dịch vậy, rõ ràng anh ta đang muốn nắm giữ quyền chủ động trong cuộc nói chuyện này!
Trang Triều Dương không nhúc nhích, thản nhiên nói: "Tôi vội lắm, không phải đến đây để nói chuyện phiếm, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi."
Chu Dịch cười khẽ một tiếng: "Được rồi, tôi cũng không nói nhảm nữa, anh rời khỏi Mạt Mạt đi, anh không thích hợp với cô ấy đâu."
Trang Triều Dương châm chọc nói: "Tôi không thích hợp, vậy là anh thích hợp à? Tất cả mọi người đều là người trưởng thành cả, anh coi trọng Mạt Mạt còn chẳng phải là anh đang coi trọng nhà họ Khâu sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận