Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 121. Cha phát hiện ra rồi! 1

Chương 121. Cha phát hiện ra rồi! 1Chương 121. Cha phát hiện ra rồi! 1
Cha phát hiện ra rồi! 1
Mạt Mạt đi ra ngoài, cảm giác như tất cả mọi người trong nhà đều đang nhìn cô, trong lòng hoảng hốt, nhất định là thư của Hướng Triều Dương rồi. Lúc này trong lòng cô hận Hướng Triều Dương muốn chết. Khi nào mà không gửi thư được chứ, lại nhất định phải cứ lúc này mà mang thư tới đây. Đây không phải là đang đẩy cô vào hố lửa sao?
Sống lưng Mạt Mạt cứng đờ, cố gắng hết sức không để cho người nhà nhìn ra điều mờ ám øgì hết, Lúc này điều mà cô thấy may mắn duy nhất chính là, người đưa thư đang đứng ở trước cổng mà không phải là ở trong phòng khách chờ cô.
Lý Thông nhìn thấy Mạt Mạt, ánh mắt lập tức sáng ngời. Em gái đại đội trưởng thật xinh đẹp, khó trách doanh trưởng lại nhớ thương đến như vậy. Anh ta hướng về phía Mạt Mạt hành quân lễ, lấy thư từ trong tay ra đưa cho Mạt Mạt: "Là thư của doanh trưởng."
Mạt Mạt nhìn thoáng qua lá thư trên tay không có dán tem: "Sao lại không gửi qua đường bưu điện? Còn để cho anh tự mình đưa tới nữa?"
Lý Thông giải thích: "Tôi vào thành phố làm chút việc, vừa vặn mang tới đây. Gửi thư bằng bưu điện quá phiền phức, còn phải chờ rất nhiều ngày mới tới được nữa."
"Mọi người đang ở gần Dương Thành phải không?" Giọng điệu của Mat Mat chính là khang định.
Lý Thông kinh ngạc: "Làm sao mà em nhìn ra được thế, đây là bí mật mà?"
"Tinh thần của anh rất thoải mái, không giống như người vừa từ Châu thị tới đây. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là trên giày của anh có dính bùn. Tối hôm qua Dương Thành có một trận mưa nhỏ."
Lý Thông vô cùng bội phục nói: "Em lợi hại thật đấy. Thư đã đích thân đưa đến tận tay em rồi, anh phải về đây, tạm biệt nhé."
"Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."
"Không phiền, không phiền gì cả, em mau vào nhà đi."
Mạt Mạt chờ Lý Thông đi, nắm chặt phong thư, suy nghĩ một chút rồi giấu nó bên trong quần áo, vỗ vỗ, đang xoay người thì lại dừng lại. Mọi người đều biết cô ra cửa nhận thư, nếu không thấy thư, đây không phải là nói rõ cho mọi người biết là cô có vấn đề sao?
Mạt Mạt ảo não mắng Hướng Triều Dương một trận, thật sự gây thêm phiền toái cho cô mà. Người trong nhà đều là người tỉnh tường cả, làm sao bây giờ đây?
Liên Thanh Nghĩa đẩy cửa ra: "Chị, chị ra nhận một lá thư thôi mà cũng lâu như vậy à? Nồi mở ra hết rồi kìa."
"Hả, chị vào rôi đây." Mat Mat sợ tới mức suýt chút nữa lá thư trong tay đã rơi xuống.
Mạt Mạt hít sâu vài hơi, vỗ vỗ hai má, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên nhất có thể, nhất định phải thật tự nhiên, lặp đi lặp lại lời thoại đã nghĩ kỹ trong đầu rồi mới quay trở vào trong nhà.
Kết quả, Mạt Mạt suy nghĩ nhiều rồi, căn bản chẳng ai hỏi cô về chuyện bức thư cả, mọi người đều đang sôi nổi nói chuyện phiếm!
Mat Mạt khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trở vê phòng bếp.
Ông cụ Khâu và Liên Quốc Trung liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lóe lên ánh sáng, con bé này có chuyện gì đó giấu diếm bọn họ rồi!
Các món ăn cho bữa trưa rất phong phú, thịt bò đóng hộp, gà rừng hầm, thịt thỏ kho, thịt áp chảo, cá chiên, rau dại xào thịt xông khói, thịt nướng kẹp dương xỉ, gan xào, bánh trứng gà sốt tương, canh rau đại nấu cùng giăm bông, món chính là cơm trắng.
Người lớn một bàn, bọn nhỏ ngồi một bàn, bởi vì Mạt Mạt là nhân vật chính nên hôm nay cũng ngồi cùng với bàn người lớn.
Nhà họ Khâu có chín người, nhà Mạt Mạt có sáu người, tổng cộng mới có mười lăm người, bàn người lớn chỉ có bảy người nên cũng rất rộng rãi.
Ông cụ Khâu nhìn cả một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc và hương vị, hết lời khen ngợi: "Mạt Mạt, tay nghề nấu ăn của cháu được đấy. Quốc Trung à, thằng nhóc cậu cũng được hưởng phúc không ít đâu." "Ha ha, sau này chú cũng được hưởng phúc mà."
Liên Quốc Trung nói xong liền rót rượu cho ông cụ Khâu. Rượu này là rượu Mao Đài do ông Chu đưa tới, hôm nay phải lấy ra dùng.
Bà cụ Khâu nếm thử bánh trứng gà: "Tương này được làm từ giăm bông, ăn kèm với bánh trứng gà, hương vị quả thật không tệ đấy."
Mạt Mạt cười nói: "Nếu bà thích thì ăn nhiều hơn địa."
"Được, được."
Trương Ngọc Linh nói chuyện với Điền Tình: "Nhà họ Khâu chúng tôi không có con gái. Cháu trai thì có mười hai đứa, nhưng mà lại chẳng có một đứa con gái nào. Giờ thì tốt rồi, tôi cũng là người có con gái"
"Hả, một đứa con gái cũng không có sao?"
"Không có mà, không tin thì chị hỏi Văn Trạch đi."
Khâu Văn Trạch gật đầu: "Quả thật là không có, nhà anh cả tôi có bốn đứa con trai, nhà anh hai thì có ba đứa."
Bà cụ Khâu cười: "Nhà họ Khâu chúng tôi không có mệnh con gái đâu, mấy đời đều không sinh được đứa con gái nào hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận