Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 440. Tuyết lớn 2

Chương 440. Tuyết lớn 2Chương 440. Tuyết lớn 2
Trang Triều Dương im lặng đến mức Mạt Mạt cho là anh ngủ rồi, Trang Triều Dương mới mở miệng: "Anh nhớ là, anh có một cái áo bông, hình như ở dưới đáy tủ thì phải!"
"Em biết, chính là cái mà anh ủi rách ra hai miếng kia á? Em còn muốn đợi ngày nào đó gỡ ra, tìm bông nhét vào làm lại cho anh!"
"Không cần làm lại, sửa lại rồi mang tới cho ông ấy, nhớ là phải sửa thành miếng vá."
Chuyện này thì Mạt Mạt hiểu, Hướng Húc Đông là cán bộ được điều xuống dưới, ông ta không thể mặc đồ tốt, lúc mặc trở về, nói không chừng hôm sau sẽ bị cướp mất.
Ngày hôm sau Mạt Mạt tìm thấy áo bông, lấy vải vụn may vá bên trên, lại tìm thấy đôi giày vải bông cũ của Trang Triều Dương, nghĩ một lát, ủi và sửa lại đôi giày một lần nữa, Mạt Mạt phấn chấn, vừa lòng rồi.
Lúc Mạt Mạt mang đến, Hướng Húc Đông đang nằm trên giường liếc nhìn Lưu Miểu mượn sách của ông ta, nhìn thấy Mạt Mạt, vội vàng muốn xuống đất: "Mạt Mạt, con đến à."
Mạt Mạt vừa vào phòng bệnh đã sợ run cả người, quả thực là quá lạnh, nhìn thoáng qua chăn mền ở bệnh viện, rất mỏng, Mạt Mạt nói chuyện còn có thể nhìn thấy hơi thở: "Ông cứ nằm đi, bên ngoài rất lạnh, đừng để phát sốt." Hướng Húc Đông nắm trên giường, nhìn túi áo trong tay Mạt Mạt, Mạt Mạt đặt trên giường: "Tôi mang cho ông áo bông và giày vải bông."
Đôi tay của Hướng Húc Đông nhăn nheo chỉ nắm lấy chăn mền, có chút nghẹn ngào: "Cha chỉ là một lão già tôi tệ, không cần thiết, các con mang ve mặc đi"
Mạt Mạt nhìn Hướng Húc Đông, bồi dưỡng lâu như vậy, khí sắc của Hướng Húc Đông tốt hơn một chút, nhưng vẫn gầy như que củi như trước: "Ông cứ mặc đi, chúng tôi có, ông ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể khoẻ được, tôi còn có việc, đi trước đây."
Đôi môi của Hướng Húc Đông mấp máy, cuối cùng thở dài, giương mắt nhìn Mạt Mạt rời đi.
Mạt Mạt vừa rời đi, Lưu Miểu nhân lúc đang trong giờ nghỉ đến thăm Hướng Húc Đông, đi vào nhìn thấy túi áo: "Ông Hướng có phải chị Mạt Mạt tới không, cháu biết chị Mạt Mạt tâm địa thiện lương mà, chị ấy nhất định sẽ tới."
Hướng Húc Đông sững sờ một chút: "Cháu đi tìm Mat Mạt?"
"Đúng vậy, cháu thấy ông không có áo dày, cháu liền đến tìm chị Mạt Mạt."
"Con bé này, không phải đã bảo cháu đừng quan tâm à?"
Lưu Miểu bĩu môi: "Ông Hướng có chuyện gì hiểu lầm thì cứ nói rõ ràng thôi, chị Mạt Mạt và sĩ quan mặt lạnh kia đều là người rất tốt, rất biết lí lẽ." Ảnh mat Hướng Huc Đông xám xịt nói: "Bọn nó đều là những đứa con ngoan, là ông quen người không đơn thuần, được rồi, cháu làm việc đi!"
Lưu Miểu đi về làm việc, Hướng Húc Đông mở túi áo ra, lấy áo bông đắp bên trên chiếc chăn, nhắm mắt hồi tưởng lại cuộc đời của ông ta, lần đầu tiên ông ta nằm mơ thấy người vợ trước đã chết.
Ba ngày sau, năm 1968 nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, lúc Mạt Mạt rời giường, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, khắp nơi đã bị nhiễm màu trắng, tuyết lớn rơi không có ý dừng lại một chút nào, Mạt Mạt đứng trước cửa sổ một lúc, dưới lầu tuyết đã đọng lại thành một lớp dày.
Mạt Mạt khoác áo bông, cô thích nghe tiếng mưa, thích nhìn cảnh tuyết rơi, cô kéo ghế đến ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài, Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, Khởi Hàng về rồi.
Khởi Hàng rũ sạch tuyết trên người rồi mới vào nhà: "Tuyết rơi lớn quá, những năm qua trận tuyết rơi đầu tiên đều là tuyết nhỏ, thời tiết năm nay cũng không biết là làm sao nữa."
"Sao cháu về sớm vậy?"
"Bên ngoài không huấn luyện được, cháu lại về, đúng lúc thu dọn đồ đạc, ngày mai cháu phải vào quân đồn rồi."
"Tân binh đến rồi hả?"
"Đúng vậy, nói là dự tính ngày mai có thể tới, nhưng cháu thấy gió tuyết bên ngoài như thế này, chắc cũng phải tầm hai ngày nữa, tuyết lần này lớn quá." "Không đâu, ngày mai nhất định sẽ đến." Ngoài cửa sổ có tiếng xe hơi, Mạt Mạt về phòng ngủ xem xét, đội quân tiên phong đã đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận