Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1765. -

Chương 1765. -Chương 1765. -
Sau khi Tâm Bảo mang thai, Mạt Mạt và Tê Hồng bận rộn, hai người cố gắng hết sức làm việc, có thời gian rảnh sẽ đi thăm Tâm Bảo, Tâm Bảo mang thai đứa bé đầu tiên giữa hai nhà, là báu vật của cả hai nhà, nhất định phải nhanh chóng đi thăm.
Mạt Mạt vừa làm việc, vừa chuẩn bị đồ ăn cho Tâm Bảo, từ khi Tâm Bảo bắt đầu buồn nôn, bắt đầu ăn không ngon, gầy đi từng ngày, đứa nhỏ cần dinh dưỡng, cơ thể mẹ không cung cấp được, Mạt Mạt cũng phát sầu, sau đó bắt đầu làm thêm giờ, suy nghĩ nên đến sớm một chút.
Bên chỗ Tôn Nhuy cũng không nhàn rỗi, chuyện của Tiểu Khả đã giải quyết xong, trong tay Tôn Nhuy có tất cả chứng cứ, cha mẹ Tiểu Khả bị mất mặt, mặt mày xám xịt, lại sợ Tôn Nhuy trả thù, mỗi ngày đều cầu xin Tiểu Khả, cuối cùng Tôn Nhuy giận dữ, đưa Tiểu Khả trở về quay phim.
Mà Tôn Nhuy cũng bắt được gián điệp trong công ty, Tôn Nhuy xách thẳng tới trước mặt Kỳ Dung.
Kỳ Dung này là một người tàn nhẫn, hận nhất chính là gián điệp, Kỳ Dung không phản đối chuyện đấu tranh nội bộ, người có khả năng lên chức vị, đó là biểu hiện của năng lực, đáng hận nhất là cấu kết với đối thủ.
Tôn Nhuy thắng trận, tâm trạng tốt, bầu trời cũng màu xanh, còn ngâm nga ca hát, mỗi ngày đều vui vẻ. Bên chỗ Mat Mat bận đến lúc khai giảng sinh viên khoá mới, trong nhà hai đứa lớn phải đi, chỉ có Thất Cân và Giai Giai ở nhà, Mạt Mạt cũng không yên tâm, cuối cùng Mạt Mạt phó thác cho Vương Thanh.
Vốn dĩ Dương Lâm muốn tiếp nhận, cái này ấy à, vẫn cứ coi bản thân mình thành con rể, chăm sóc cậu em vợ là chuyện đương nhiên.
Đáng tiếc Mạt Mạt không yên tâm, đàn ông cũng không tinh tế kỹ càng như phụ nữ, huống chi một ngày Dương Lâm còn có rất nhiều chuyện!
Da mặt Tề Hồng đã dày thêm một chút, cũng gửi Tâm Bối qua đó.
Mạt Mạt ngược lại là không nấu đồ ăn cho Tâm Bảo, bây giờ là tháng chín, thành phố Z vốn dĩ đã nóng, nhiệt độ ở thủ đô cũng không thấp, làm xong xuống khỏi máy bay cũng hỏng.
Phụ nữ có thai thức ăn là quan trọng nhất, có chất bảo quản cũng không thể mua, Mạt Mạt cũng không mua đồ ăn sẵn ở bên ngoài, ngược lại là lấy từ tay Từ Lị, kiếm được không ít quần áo bà bầu, chỉ cầm theo quần áo trở về thủ đô cùng với Te Hồng.
Ở thủ đô Tề Hồng cũng không có người thân, theo Mat Mạt trở về đại viện, Miêu Tình đã đợi rồi, người đã già, chỉ hy vọng con cháu hưng vượng, có thể nhìn thấy đời cháu sinh con, Miêu Tình cảm thấy cuộc sống càng trẻ ra.
Mạt Mạt vừa mới vào nhà, Miêu Tình đã lôi kéo Mạt Mạt đến nhà bếp: "Thịt và rau con muốn mẹ đã mua về rồi, bây giờ con làm đi, buổi tối có thể đưa đến cho Tâm Bảo, đứa nhỏ này hôm trước trở ve, gầy đi rồi, khuôn mặt nhỏ đã nhọn hoắt."
Trong lòng Mạt Mạt đang đấu tranh, vừa xuống xe, thật ra rất mệt mỏi, cô đã thất sủng ở chỗ mẹ già rồi, nhưng nghĩ đến Tâm Bảo, xắn tay áo lên: "Bây giờ con làm."
Miêu Tình đi theo: "Muốn làm gì, mẹ giúp con."
Mạt Mạt rửa tay: "Một mình con là được, mẹ, Tùng Nhân đâu?”
Trong mắt Miêu Tình có sức sống, ngăn cản Tề Hồng đang theo vào, đã bắt tay vào rửa rau: "Nó đưa Tâm Bảo tới, làm xong việc chiều hôm qua đã đi rồi, phải tham gia diễn tập."
Trong đáy mắt Mạt Mạt có chút thất vọng, cô cố gắng hết sức đuổi theo muốn gặp con trai, nhưng vẫn không gặp được, Mạt Mạt không lên tiếng, Miêu Tình liếc nhìn con gái một chút, thở dài, gia đình quân nhân chính là như vậy, chuyển đề tài, nói với Mạt Mạt chuyện khác.
"Hạo Dương còn lớn hơn so với Tùng Nhân, bây giờ Tùng Nhân đã kết hôn rồi, mẹ nghĩ, cũng cho Hạo Dương đi xem mắt, con thấy có được không!"
Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ hỏi sai người rồi, chuyện này mẹ nên nói với anh trai và chị dâu con chứ!”
Miêu Tình cũng nghẹn họng, đứa nhỏ xúi quẩy, nếu không phải vì để đổi chủ đề, bà có thể nhắc đến chuyện này sao, bà cũng không ngốc!
Mạt Mạt cảm thấy ý tưởng của mẹ già không đáng tin cậy, vội nói: "Mẹ, con phải khuyên mẹ hai câu, bây giờ là niên đại nào rồi, mẹ còn nghĩ rằng là thời đó của chúng ta à, thời đại bây giờ chính là tự do yêu đương, con khuyên mẹ vẫn nên đừng nhúng tay vào, hơn nữa, Hạo Dương cũng không tính là lớn."
Mạt Mạt cảm thấy mình nói rất đúng trọng tâm, Miêu Tình vốn dĩ đã bị chẹn họng, nên đã hỏi ngược trở lại: "Hạo Dương ở quân đội, chờ nó tự do yêu đương à?”
Mạt Mạt nghẹn lời, quân đồn của Hạo Dương chính là phong toả, mặc dù không giống như Tùng Nhân, thế nhưng phải ngoan ngoãn ở lại, không đúng, còn không có tự do như Tùng Nhân!
Tính nguy hiểm của Tùng Nhân cao, nhưng lúc làm nhiệm vụ, nói không chừng có thể đụng được người vừa gặp đã yêu gì đó, nhưng Hạo Dương thì toi công, cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy con muỗi cái.
Mạt Mạt nghĩ như vậy, nhịn không được bật cười tự mình vui vẻ trước, chọc giận tới Miêu Tình quăng cho cô ánh mắt khinh thường.
Mấy lần Tề Hồng muốn xen vào, nhìn hai mẹ con người ta đấu khẩu vui vẻ, cô ấy yên lặng lui ra ngoài, nhưng cũng không nhàn rỗi, đại viện này cô ấy cũng đã tới may lần.
Bên này phát triển cũng rất lớn, cửa hàng chợ đều có, chờ Mạt Mạt nấu cơm xong, Tề Hồng đã mua đồ trở về, mua một ít hoa quả đang vào mùa.
Ánh mắt Mạt Mạt sáng lên, trong nhà có máy ép hoa quả mà cô gửi qua bưu điện tới, vừa vặn cô có thể làm chút nước trái cây mang đến cho Tâm Bảo.
Mạt Mạt làm xong, lăn lộn cả người đều là mồ hôi, vọt lên trên thay bộ quần áo mát, cả nhà sẽ đến trường quân đội đưa cơm.
Hôm nay không phải ngày nghỉ, vừa khai giảng, là lúc kỷ luật nghiêm khắc nhất, Mạt Mạt chỉ có thể chờ ở chỗ gác cổng, chờ Tâm Bảo ra.
Lúc nhìn thấy Tâm Bảo, khiến cho Mạt Mạt và Tề Hồng đau lòng chết mất, gương mặt gầy gò, Tề Hồng lôi kéo con gái, thiếu chút khóc, cho dù mẹ có sơ ý, đó cũng là mẹ, đau lòng: "Bây giờ mới được mấy ngày, làm sao lại gầy thành như này rồi."
Bây giờ bị Tê Hồng đoạt trước, Mat Mat chỉ có thể lui về phía sau, đứa nhỏ Tâm Bảo này, vốn dĩ cũng không phải muốn dài người, hiện tại gầy, càng khó sửa trở về, ngẫm lại chỉ lo lắng.
Tâm Bảo: "Mẹ, con không sao, mẹ nhìn đi, không phải con vẫn rất có sức sống à."
Tê Hong ngắm nghía, cũng muốn nói tục, Mạt Mạt kéo Tề Hồng qua một bên, đưa nước trái cây cho Tâm Bảo: "Uống chút nước trái cây này trước, bây giờ không phải giờ ăn cơm, lát nữa cầm về ăn, trở về nếm thử một chút, không ăn được thì nói với mẹ, ngày mai mẹ làm thêm rồi mang đến cho con."
Tâm Bảo đang khát, cầm lấy nước trái cây cũng không khách sáo, uống một ngụm hết sạch hơn phân nửa cốc, trong bụng dễ chịu, cũng không nôn, hiện tượng tốt, Te Hồng và Mat Mat đều thở phào nhẹ nhõm. Te Hồng nhìn dáng ve con gái liem môi, lại đau lòng: "Tạm nghỉ học một năm đi, về nhà, việc này giao cho cha chồng và cha con."
Tâm Bảo bị dọa sợ: "Mẹ, con không yếu đuối như vậy, con đã không huấn luyện nữa rồi, như này rất tốt, con chỉ cần nhẫn nhịn nửa năm, con thật sự không sao."
Tâm Bảo cũng không muốn tạm nghỉ học một năm, thật sự tạm nghỉ học, thì còn phải đi học lại, còn không bằng như này!
Mạt Mạt cũng lôi kéo Tề Hồng, Tề Hồng cũng hiểu ra, việc này không thành: "Nhưng cũng không thể mỗi ngày đều đưa cơm đến cho con, vừa đi vừa về bao xa chứt"
Mạt Mạt cũng buồn, Tâm Bảo cũng vẫn còn nhỏ: "Con có thể chăm sóc tốt bản thân, thật, mọi người phải tin tưởng con."
Tâm Bảo cảm thấy mình rất độc lập, làm sao hai mẹ cũng không tin chứt
Cuối cùng đã đến giờ, Tâm Bảo cầm hộp cơm đi, Mạt Mạt mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Khi về nhà, Triệu Tuệ đã về, cơm và đồ ăn, Mạt Mạt đã làm xong cả thảy rồi, trực tiếp ăn là được.
Triệu Tuệ hỏi: "Tâm Bảo thế nào?"
Mạt Mạt rất khả quan trả lời: "Khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt, không phải rất tốt."
Triệu Tuệ: "Phụ nữ cũng là vất vả, lúc này vừa mới bắt đầu, cứ từ từ sẽ tốt." Mat Mat cũng hy vọng dần dân có thể tốt lên, trong lòng lại đang suy nghĩ, có thể đón Tâm Bảo ra ngoài hay không, chỉ là đợi qua ba tháng, về sau nghĩ một chút, không thể được.
Ngày hôm sau Mạt Mạt lại vui vẻ, Tâm Bảo ăn không nôn nữa, Tề Hồng cũng vui vẻ, Miêu Tình khen ngợi: "Vẫn là con gái có cách."
Mạt Mạt: "Bây giờ con đã biết phải làm thế nào rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận