Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1090. Liên Dung 2

Chương 1090. Liên Dung 2Chương 1090. Liên Dung 2
Chu Dịch đến không ôm hy vọng gì, tính khí của Trang Triều Dương sẽ chỉ thoả hiệp đối với Mạt Mạt, tính cách của Mạt Mạt, anh ấy cũng hiểu rõ, Mạt Mạt không phải là người bị đánh mà không trả đòn, hôm nay quả thực nguy hiểm, nếu không phải Mạt Mạt nhanh trí, Chu Tiếu nhất định sẽ mất hết lý trí mà làm Mạt Mạt bị thương.
Chu Dịch thâm nghĩ, ông nội nghĩ Trang Triều Dương quá đơn giản, thứ quyền lợi này, đối với người khác sẽ dễ dùng, đối với Trang Triều Dương thì không được.
Trang Triều Dương thấy Chu Dịch không nói gì: "Anh không về à?"
Chu Dịch lắc đầu: "Mạt Mạt chưa sinh xong, tôi không yên tâm."
Trang Triều Dương mặc kệ Chu Dịch, hai mắt nhìn chằm chằm cửa lớn, lần này Mạt Mạt sinh con có hơi lâu, ròng rã ba tiếng rưỡi rồi, bây giờ đã sắp bốn rưỡi chiều rồi, đứa nhỏ mới ra đời.
Oa một tiếng, Trang Triều Dương đứng thẳng người dậy, ngồi quá lâu, Trang Triều Dương phải vịn tường đứng một lúc, rất lâu mới bình thường trở lại, bây giờ mới đứng ở cửa ra vào.
Chu Dịch không có sức chịu đựng và thể lực bằng Trang Triều Dương, đứng dựa vào tường, vẫn luôn tê tê, vô cùng khó chịu. Rất nhanh y tá đã ra ngoài, cam chăn bọc, Trang Triều Dương vội hỏi: "Vợ tôi thế nào rồi?"
Y tá cười: "Rất ổn, chỉ là quá mệt nên đã ngủ thiếp đi, đứa nhỏ nặng bảy cân, một thằng nhóc mập mạp."
Trang Triều Dương thả lỏng, rất nhanh đứa nhỏ đã được bế ra, thằng nhóc mập mạp trắng trẻo, dáng dấp không giống Mạt Mạt, cũng không giống Trang Triêu Dương, ngược lại có chút giống ông ngoại anh, nhất là cái mũi, chỗ này là giống nhất.
Trang Triều Dương ôm chặt đứa nhỏ, hôn lên trán nó một cái, Miêu Tình vui vẻ đón lấy đứa nhỏ: "Đứa nhỏ này dáng dấp khôi ngô."
Trang Triều Dương nhìn đứa nhỏ, quả thực khôi ngô, Tùng Nhân giống anh dáng dấp coi như là đẹp trai, An An giống vợ, đó là xinh đẹp, mà thằng nhóc này, giống ông ngoại, lại có chút bóng dáng của vợ chồng họ, quả thực là khôi ngô.
Thằng nhóc này trưởng thành, còn không biết sẽ mê hoặc bao nhiêu cô gái đâu.
Mạt Mạt rất nhanh cũng được đẩy ra, buổi trưa cô ăn cơm, còn có một chút sức sống, mắt nhìn con trai, mãi cho đến lúc vào trong chăn ấm áp, Mạt Mạt mới nhắm mắt lại.
Trang Triều Dương đi theo Chu Dịch ra ngoài, bờ môi Chu Dịch giật giật, cuối cùng không nói gì.
Trang Triều Dương ra ngoài gọi điện thoại cho chị gái, lúc Trang Triều Lộ đến thăm Mạt Mạt, cô vẫn còn đang ngủ, lần này Mạt Mạt sinh con tốn rất nhiều sức, ngủ thằng đến toi mới tỉnh dậy, mẹ đã cho đứa nhỏ ăn sữa bột, Mạt Mạt nhìn con trai bên cạnh, phòng bệnh vẫn còn hơi lạnh.
Mat Mạt vùi người trong chăn, kéo chăn mền cho con trai, Trang Triều Dương nói: "Đói bụng không? Anh lấy đồ ăn cho em."
Quả thực Mạt Mạt đói bụng, Trang Triều Dương lấy cháo gạo và trứng gà trong hộp cơm ra, bên trên hộp cơm vẫn luôn có nước nóng, không hề lạnh chút nào, ngược lại còn có hơi nóng, chắc là Trang Triều Dương đã đổi nước nóng nhiều lần rồi.
Trang Triều Dương cho Mạt Mạt ăn cơm, cô ăn một nửa đã no rồi, còn lại Trang Triều Dương quét sạch sẽ.
Trang Triều Dương bỏ hộp cơm vào trong chậu: "Nằm xuống ngủ đi. Anh trông con cho."
Mạt Mạt: "Mẹ về nhà rồi à?"
Trang Triều Dương: "Ừm, anh bảo mẹ về rồi, anh đã chăm sóc hai đứa bé rồi, đứa này không thành vấn đề, mẹ cũng muốn làm một ít đồ ăn cho em, nên đã về rồi."
Mạt Mạt: "Mấy ngày nay mẹ mệt muốn chết rồi, ngày mai đừng để mẹ tới nữa, để cho bà nghỉ ngơi thật tốt đi."
Trang Triều Dương: "Được."
Mạt Mạt nhìn con trai bên cạnh: "Phải rồi, em còn chưa hỏi anh, tên con là gì?"
Trang Triều Dương đã nghĩ xong từ lâu rồi: “Trang Liên Dung, biển chứa trăm sông, có lòng bao dung nên to lớn, anh hy vọng nó có thể có ý chí rộng lớn."
Mạt Mạt im lặng suy nghĩ về cái tên của con trai, rất yêu thích: "Vậy để em đặt nhũ danh đi, em đã nghĩ xong nhũ danh rồi."
Biểu cảm của Trang Triều Dương cứng đờ, không biết sẽ lại lấy vật gì đặt nhũ danh cho con trai đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận