Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1554. -

Chương 1554. -Chương 1554. -
Vừa lùi lại, có người đã bày quầy bán hàng, xe lái cũng không nhanh, Mạt Mạt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, vậy mà thấy Từ Liên, vốn cho rằng nhìn lầm, cố ý quay đầu nhìn lại, thật sự là Từ Liên.
Từ Liên biến mất, không nghĩ tới là trở về thủ đô.
Từ Liên kéo tay một người đàn ông, hai người vừa nói vừa cười, xem ra Từ Liên đã nghĩ thông suốt rồi.
Hôm sau chính là ba mươi tết, đêm 30 năm nay cũng coi như náo nhiệt.
Nhưng suy cho cùng Miêu Tình và Liên Quốc Trung đã có tuổi, không ở lại canh đêm.
Hiện tại giải trí nhiều hơn, rất nhiều trò, chơi mạt chược thì chơi mạt chược, đánh bài poker thì đánh bài poker.
Náo nhiệt nhất chính là bọn nhỏ, người có khả năng xuất sắc nhất chính là Thất Cân.
Lúc đầu cho là Thất Cân và Di Nhiên nhỏ tuổi nhất, chơi bài cũng không dẫn theo hai đứa nó, nhưng đứa nhỏ Thất Cân này hiếu thắng, cho rằng rất bị coi thường, sống chết muốn chơi.
Hạo Dương có chút khó khăn, nhưng nhìn Tùng Nhân đồng ý, mở miệng nói: "Thua thì cũng đừng khóc nhè."
Khuôn mặt nhỏ của Thất Cân sa sâm: "Sẽ không." Hạo Dương đang chuẩn bị xào bài, Tùng Nhân vội vàng nói: "Em không tham gia nữa."
An An cũng vội vàng nói: "Em cũng thế."
Hạo Dương nghi ngờ nhìn mấy lần, cũng không để trong lòng, dù sao cũng nhiều trẻ con, rất nhanh đã có Hạo Tuyên bổ sung.
Tùng Nhân và An An liếc nhau một cái, đáy mắt hiện lên nụ cười xấu xa, chơi cái trò kia với Thất Cân chính là tìm ngược, cái này ấy hả chính là tuổi còn nhỏ, nhưng không ngăn nổi Thất Cân dường như đã nhìn thấy một lần là không quên được sẽ nhớ bài.
Hạo Dương rất nhanh đã biết Tùng Nhân và An An vì sao không chơi, vốn dĩ đang không muốn bắt nạt Thất Cân, muốn nhường rồi! Không nghĩ tới, người thua chính là bọn họ.
Hạo Dương nhìn xấp tiền trước mặt Thất Cân đã cao lên không ít, lại nhìn hai bàn tay nhỏ của Thất Cân đang cầm bài, khi thì cau mày, trong lòng đều đang phát run.
Đám nhỏ nhà cô lại có thêm một đứa yêu nghiệt, Hạo Dương nghiến răng, hung tợn trừng mắt với Tùng Nhân và An An: "Hai người các em được lắm."
Tùng Nhân cười tum tỉm: "Chúng em thực sự rất tốt mà!"
Hạo Dương bị chọc tức, hai đứa kia, biết cậu bé nói ý tứ, lại cố ý xuyên tạc.
Cuối cùng Hạo Dương không muốn chơi nữa, nhưng Thất Cân cũng không lên tiếng, hai mắt nhìn trừng trừng, áp lực lớn, cậu bé thật sự sợ Thất Cân khóc.
Sau đó chỉ có thể thua liên tục đến mức trong lòng muốn đổ máu, lần này nhớ lâu rồi, rất nhiều năm sau, Hạo Dương cũng không chơi bài với Thất Cân nữa.
Sau đêm ba mươi, mấy ngày đầu năm đi chúc Tết.
Năm nay Mạt Mạt kiếm được không ít, ra tay cũng hào phóng, lì xì đã chuẩn bị kỹ từ sớm, mỗi người một cái, mỗi người 100 đồng.
Thanh Nghĩa lại càng hào phóng hơn, ở trong nhà người có tiền nhất chính là Thanh Nghĩa, vung tay lên, mỗi người 200 đồng.
Thanh Bách ngược lại giống như Mạt Mạt.
Lì xì của Miêu Tình cũng là 100 đồng, công bằng.
Trong nhà vui vẻ nhất chính là bọn nhỏ.
Buổi sáng ăn sủi cảo xong, Trang Triều Dương và Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ đến nhà chị cả chúc tết.
Trang Triều Dương và Tô Nhị đã móc ra lì xì từ sớm chờ rồi!
Bọn nhỏ nhận lì xì, không ở được bao lâu lại chạy mất, nhất là Tùng Nhân, nó là ông vua của đám trẻ trong đại viện, đương nhiên đi gặp đám bạn nhỏ rồi.
Trang Triều Lộ: "Mới vừa rồi còn náo nhiệt ồn ào, bây giờ lại quạnh quế rồi."
Mạt Mạt nhìn Trang Triều Lộ, tóc có chút trắng, Mạt Mạt không muốn thừa nhận cũng không được, chị cả đã già rôi, người đã già, chỉ thích trong nhà náo nhiệt ồn ào, chứng minh trong nhà được người khác yêu mến.
Mạt Mạt: "Sang năm mấy người Khởi Hàng chắc chắn sẽ về, trong nhà lại náo nhiệt."
Trang Triều Lộ nghĩ đến cái bụng của Ngô Ảnh, vui vẻ: "Đúng vậy, trong nhà lại đầy người."
Trang Triều Lộ vừa nghĩ tới bản thân mình lại làm bà nội, trong lòng vô cùng vui vẻ, còn tính toán: "Đợi Ngô Ảnh sinh, chị sẽ đến chăm sóc trong tháng ở cữ."
Mạt Mạt và Trang Triều Lộ nói chuyện một lúc, hai người đi chuẩn bị thức ăn buổi trưa.
Năm mới rất nhanh đã trôi qua, Mạt Mạt cũng chuẩn bị trở về thành phố 7, không nghĩ tới, trên máy bay quay về, lại gặp được Từ Liên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận