Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 12. Đồng chí cô chiếm chỗ rồi 2

Chương 12. Đồng chí cô chiếm chỗ rồi 2Chương 12. Đồng chí cô chiếm chỗ rồi 2
Mạt Mạt mới nhìn thẳng vào người đàn ông, khó trách cô ngồi chen chúc, chiều cao của người đàn ông ước tính 1m85 trở lên, hai má có lẽ là do một thời gian dài nghiêm mặt nên cơ bắp có chút cứng đờ, môi cũng không tính là mỏng, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, lại thêm đôi lông mày kiếm càng tăng thêm mấy phần nghiêm túc.
Mạt Mạt rùng mình, lập tức thu lại ánh mắt rồi nhìn về phía cửa sổ, nhưng ở đâu cũng là tuyết trắng tinh, thực tế cũng chẳng có gì đáng xem. Từ Dương Thành đến Châu Thị cần đi sáu tiếng tàu lửa. Mạt Mạt nhắm mắt lại, tiếp tục thu dọn không gian mà mình chưa chuẩn bị xong.
Đa số vật phẩm trong không gian đều đã được phân loại, còn thừa lại quần áo của cô. Lúc cô còn ở tương lai, cũng bởi vì là người của thời đại 60, bắt đầu không thích màu sắc sặc sỡ nữa, vì vậy chủ yếu đều là thích màu sắc đơn giản, có một phần quần có thể mặc trong thời đại này.
Điều khiến cho Mạt Mạt vui vẻ là thời gian trôi qua rất nhanh, đã là giữa năm rồi. Hướng Triều Dương mở mắt, đúng lúc nhìn thấy nụ cười của Mạt Mạt, ánh mắt nhanh chóng đời đi.
Ngô Gia Gia lấy cái túi đã chuẩn bị xong, lại niềm nở rót nước nóng, đặt ở trên bàn đưa cho Hướng Triều Dương: "Triều Dương, anh đói chưa! Em có đem theo bánh bao bắp cải."
Hướng Triều Dương ngay cả một câu cũng không trả lời, nhắm hai mắt lại.
Ngô Gia Gia xấu hổ muốn chết, hai má đỏ bừng, nước mắt lần này không nhịn được nữa, lại nhìn thấy nụ cười của Mạt Mạt giống như đang chế giễu cô ta, cô ta đành cắn chặt môi.
Hai giờ chiều, chuyến tàu lửa như ốc sên bò cuối cùng cũng tới ga, Mạt Mạt mở mắt, nhất thời mê man, sau đó mới nhớ lại cô đang ở trên tàu lửa, xoa xoa trán, tỉnh táo lại được mấy phần.
Mạt Mạt xách theo bưu kiện xuống tàu, liền nhìn thấy anh trai đứng ở bên ngoài sân ga, cái này cũng là nhờ gen của nhà họ Liên, vóc dáng đều nhờ vào cha, chiều cao đều cao cả.
Mạt Mạt chạy thẳng đến chỗ của anh trai, thấy Liên Thanh Bách hét lên: "Cái đồ nhóc con, chậm thôi, lỡ như té ngã rồi thì phải làm sao?"
Mạt Mạt giống như không nghe thấy, tốc độ ngược lại còn nhanh hơn, cô gần gũi với anh trai còn nhiều hơn với mẹ, cái này cũng là do nguyên nhân.
Anh trai lớn hơn cô bảy tuổi, lúc cô mới mấy tháng tuổi, mẹ lại mang thai lần nữa, bụng quá to thực tế cũng không có tỉnh thần chăm sóc cho cô nữa, sau đó sinh ra hai đứa em, mẹ lại càng phải chăm sóc cho bọn chúng, cô vẫn luôn được anh trai chăm sóc, câu nói đầu tiên của cô cũng là gọi anh trai, mà cha thường xuyên không có nhà, anh trai cũng chính là người có vai trò như cha ở trong lòng cô.
Mạt Mạt chỉ có lúc ở trước mặt anh trai mới làm nũng, cô ôm lấy cánh tay anh trai: "Anh trai, anh cũng không nhớ em gì cả, ba năm đều không quay về thăm em."
Liên Thanh Bách nhéo cái mũi thanh tú của Mạt Mạt, rất đắc ý: "Anh biết ngay là cô nhóc em sẽ đến thăm anh mà, ha ha."
Mạt Mạt nhịn không nổi trợn tròn mắt, tự luyến!
Mạt Mạt thấy anh trai không có ý rời đi: "Anh trai, anh không phải đến đón em sao, làm sao vẫn chưa đi vậy?"
Liên Thanh Bách đi vào trong ga xem thử, nhìn thấy người rồi mới nói: "Doanh trưởng hôm nay cũng đến đây."
Mạt Mạt lúc này mới biết, tại sao anh trai bảo cô hôm nay đến thăm anh, tàu cũng được sắp xếp hết.
Liên Thanh Bách kéo Mạt Mạt lên phía trước đón người: "Doanh trưởng, ở đây."
Liên Mạt Mạt vừa nhìn thấy người, trừng to hai mắt, vậy mà lại là người đàn ông ngồi bên cạnh cô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận