Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1768. -

Chương 1768. -Chương 1768. -
Mạt Mạt về nhà, cầm theo hai con vịt nướng, những thứ khác cũng không mua, về đến nhà Miêu Tình và Tề Hồng đã về rồi, Miêu Tình cầm lấy vịt nướng trong tay Mạt Mạt: "Buổi trưa ăn vịt nướng à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng, Tâm Bảo thế nào?"
Miêu Tình nghĩ đến sắc mặt cháu dâu rất tốt, vui mừng nói: "Đứa nhỏ Tâm Bảo này đã tốt hơn nhiều rồi, từ hôm qua đã bắt đầu không nôn nữa."
Mạt Mạt thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Te Hồng nhìn sắc mặt Mat Mạt: "Sao vậy? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt!"
Mạt Mạt xoa trán: "Có thể là do thời tiết, có chút bị cảm nắng."
Miêu Tình tin chứ Tề Hồng không tin, nhiệt độ ở thành phố Z còn cao hơn so với thủ đô, ở đó còn không bị cảm nắng, lại bị cảm nắng ở thủ đô, đừng làm ầm ï lên, đây là có chuyện không muốn để cho bọn họ biết.
Tề Hồng cũng không hỏi, từ khi cô ấy làm bà chủ, mở công ty, tính cách cũng thay đổi một chút, học được có những chuyện không nên hỏi, người khác muốn nói đã nói cho mình biết rồi, không muốn nói thì có hỏi cũng vô dụng.
Miêu Tình rót nước cho con gái: "Uống một chén rồi lên lầu nghỉ ngơi đi." Mat Mat vâng một tiếng, cô thật sự muốn suy nghĩ một chút xem làm thế nào để có thể xách người về.
Ngày thứ ba, Mạt Mạt đi cùng thăm Tâm Bảo, Tâm Bảo rất vui vẻ, thử ăn cơm ở căn tin cũng không nôn, nói với Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ thật lợi hại."
Chuyện này cũng không phải Mạt Mạt lợi hại, chỉ là có nhiều kinh nghiệm, cô lại là người thích ăn, cho nên thông dạ dày cho Tâm Bảo, bây giờ mới được có mấy ngày đã thuận rồi.
Ngày thứ tư, lần đầu tiên Mạt Mạt đến nhà, quà lấy lòng, Mạt Mạt cũng không mua đồ cổ quý giá gì đó, chỉ hỏi sở thích của thầy Mạnh, ông ấy cũng là người nho nhã, thích tranh chữ.
Từ sau khi Mạt Mạt thích mua tranh chữ, bây giờ đã quen biết không ít nhà tranh chữ nổi tiếng, Mạt Mạt đến thẳng cửa để mua, chọn một bức tranh sơn thuỷ, cũng không đắt, chỉ có hai ngàn, nhưng tặng quà, có lúc thật sự không phải ở giá cả đắt hay không, chú ý hợp sở thích là được.
Tặng quà cũng cần có kiến thức.
Xe của Mạt Mạt là mượn của đại viện, còn là Trang Triều Lộ mượn giúp.
An An nhìn mẹ lái xe, khoé miệng giật giật, có hơi kiêu căng.
Mạt Mạt hầm hừ, còn lâu cô mới nói là cô cố ý, không sai, chính là cố ý, vốn dĩ cô có thể kiếm được một chiếc xe hơi nhỏ, chỉ là chuyện của một cuộc điện thoại, nhưng lại cứ mượn xe của đại viện, để ra uy.
Mạt Mạt mặc kệ thầy Mạnh là người tốt thế nào, cô cũng phải khiến cho kinh sợ, để sau này có nổi lên ý đồ xấu gì đó thì cũng phải cân nhắc một chút.
An An vô cùng may mắn, hôm nay tất cả mọi người đều có tiết, không để cho bạn cùng phòng nhìn thấy, nếu như để mấy tên kia biết, chưa tới một ngày, cả khoa cũng sẽ biết.
Mạt Mạt là tài xế lâu năm, cho dù đường không phải rất rộng, cũng có thể thuận lợi tiến vào, dù sao nhất định phải đậu xe trước cửa nhà của thầy Mạnh.
Nếu như lúc này An An còn không biết ý đồ của mẹ là gì thì cậu không xứng đáng làm con trai của cha mẹ nữa rồi, đây chính là mẹ ruột, mọi chuyện đều tính toán vì cậu.
An An chỉ biển số nhà trước mặt: "Ngừng ở phía trước."
Mat Mat dừng xe, nhà hàng xóm của thầy Mạnh đều có sức sống, nhà ông cụ Mạnh thật nhiêu quý nhân, được rồi, ai bảo người ta có bản lĩnh.
An An đã gõ cửa, An An gọi điện thoại trước, cho nên đã hẹn rồi, thầy Mạnh đang ở nhà.
Rất nhanh cửa chính đã mở ra, thầy Mạnh là một ông cụ gầy gò nho nhã, hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, cơ thể có chút gầy yếu, Mạt Mạt vừa nhìn đã biết, đây là cơ thể đã bị thương tổn từ mười mấy năm trước.
Thầy Mạnh rất thích An An, nếu không phải trình độ của An An rất cao, ông ay đã muốn nhận An An làm đệ tử thân truyền, nhiệt tình mời: "Mau vào đi."
An An không nhúc nhích, tránh ra một chút rồi giới thiệu: "Đây là mẹ cháu, Liên Mạt Mạt."
Thầy Mạnh cười nói: "Biết, tôi biết, đã từng thấy trên TV, là người tốt, người tốt làm việc tốt."
Lời đánh giá này quá cao rồi, Mạt Mạt thật đúng là có chút xấu hổ: "Ông Mạnh, xin chào, làm phiền ông rồi."
Thầy Mạnh: "Không phiền, không sao, mời vào bên trong."
Mạt Mạt: "Ông cũng vào đi."
Mạt Mạt đi vào trong tiểu viện, liếc một chút đã quan sát xong, còn không to bằng căn mà Hướng Húc Đông để lại cho An An, sân trong không lớn, bày đầy hoa cỏ, trên bàn đá còn có bút mực giấy nghiên, quả nhiên là người tao nhã.
Vào nhà, đã nhìn ra cách thức, bản thân Mạt Mạt không hiểu đồ cổ, nhưng cô cũng tiếp xúc không ít, bây giờ làm đấu giá, có lúc cũng sẽ nghe thầy giám định giảng giải một chút, tò mò cũng sẽ tự mình đi nhìn xem.
Mặc dù Mạt Mạt không có thiên phú tốt như vậy, nhưng học bằng cách nhớ cũng có tiến bộ, đương nhiên, những loại thông thường có thể xem, cô cũng biết.
Trong căn nhà này, đồ dùng trong nhà đều ghép lại từ những đồ cổ, sửa lại một chút, thật sự là có cảm giác đẹp khác lạ.
Mạt Mạt ngồi xuống, ông Mạnh mời Mạt Mạt uống trà: "Tôi vừa pha trà, nếm thử xem."
Trong nhà Mạt Mạt có không ít trà, cô uống nhiều nhất chính là trà hoa, dưỡng nhan làm đẹp, đương nhiên lá trà cũng là hàng thượng hạng, hai mắt đã sáng lên: “Trà ngon."
Ông Mạnh cười, bản thân cũng nhấp một miếng: "Tổng giám đốc Liên tự mình tới, là có việc phải không?"
Mạt Mạt nhướng mày, cô thích người thẳng thắn, Mạt Mạt lấy quà ra: "Quả thực có việc, lần đầu tiên đến nhà, tặng ông một món quà."
Ông Mạnh đã nhìn thấy từ lâu, An An, ông ấy thích, Mạt Mạt thì sao, ông ấy có hảo cảm, làm việc tốt, là đang tạo phúc.
Ông Mạnh mở ra nhìn, liếc một chút đã thích: "Tôi không khách sáo nữa, tổng giám đốc Liên, có việc nói thẳng, tôi có thể giúp thì nhất định sẽ giúp."
Mạt Mạt đã nắm chắc: "Ông là người thẳng thắn, tôi cũng không giả tạo làm gì, lần này tôi tới là mạo muội muốn mời ông rời núi, ông biết đấy, dưới tay tôi có một phòng bán đấu giá, chính là nghề bán đấu giá, vì tên tuổi, đĩ nhiên phải đảm bảo là hàng thật, tôi cũng đã mời mấy thầy giám định rồi, nhưng một số thầy giám định có thâm niên đều có truyền thừa mua bán của nhà mình, tôi không mời được, miễn cưỡng có thể dùng tình cảm, nhưng thật sự gặp phải một vài kiện khó giải quyết, cũng không phải chuyện lâu dài, cho nên nghe An An nhắc đến ông, tôi đã đền đây"
Thầy Mạnh thật sự không nghĩ tới mời ông ấy rời núi, ông ấy cho là có cao hơn nữa cũng chỉ là nhờ ông ấy giám định, ông ấy chần chừ, ông ấy thích đồ cổ, thích giám định, có thể thường xuyên sờ đến đồ cổ đương nhiên là tốt, nhưng ông ay có bóng ma tâm lý.
Mạt Mạt vừa nhìn đã biết có ẩn tình: "Ông Mạnh, ông có chuyện gì khó xử, ông có thể đề cập với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp ông làm được."
Ông Mạnh xua tay: "Tôi chỉ là một ông già cô đơn, không có gì khó xử, chủ yếu là vấn đề của chính tôi, tổng giám đốc Liên có thể làm ăn lớn như vậy dĩ nhiên là người thông minh, cô cũng đã biết năng lực của tôi, người khác dĩ nhiên cũng biết, nhưng vì sao tôi không đồng ý, đây chính là vấn đề của chính tôi rồi."
Mạt Mạt: "Tôi thật sự thấy khó hiểu, một bậc thầy hàng đầu như ông chính là báu vật trấn giữ của cửa hàng, sao lại không có ai mời? Ông Mạnh, tôi thật lòng tới đây, ông có chuyện gì có thể nói với tôi một chút, xem xem có thể giải quyết hay không?"
Ông Mạnh cúi đầu uống trà, ông ấy lại nhìn An An một chút, ông ấy có thể tin tưởng Liên Mạt Mạt này, người có thể làm từ thiện, đều có nhân phẩm tốt, hôm nay cũng đã nhìn thấy người thật, quang minh lỗi lạc, ông ấy cũng muốn truyền lại tay nghề, nếu như không truyền lại, ông ấy thấy có lỗi với tổ tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận