Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 789. Tát 1

Chương 789. Tát 1Chương 789. Tát 1
Trang Triều Dương đau đớn ngồi dậy, thở ra một hơi, coi như là trốn được rồi.
Mat Mat lên giường nằm, cười hi hi hỏi,"Đồ cổ ông ngoại để lại toàn là đồ thật chứ!"
Trang Triều Dương gật đầu,'Đương nhiên là thật rồi."
Mạt Mạt yên tâm rồi,"Thế thì tốt."
Trang Triều Dương nguy hiểm híp mắt lại,"Sao anh lại thấy trong lời của em có ẩn ý nhỉ?"
Mat Mạt ngồi dậy,'Đây là anh hỏi đó nha, vậy thì em nói, đồng chí Triều Dương, có phải anh không biết nhận biết đồ cổ không? Vì thế anh mới lo lắng, đồ nhà mình đều là đồ ngụy tạo!"
Trang Triều Dương khoanh hai tay gối đầu, cười trừ,"Bị phát hiện rồi, anh chẳng hiểu gì về đồ cổ cả, ông ngoại dạy anh rất lâu nhưng anh vẫn không biết xem, sao cũng không ghi nhớ nổi, khiến chị tức đến mức đánh anh không ít, lúc ông ngoại sắp mất, còn dặn đi dặn lại, đồ của nhà mình đều là đồ xịn, bảo anh yên tâm đi, để anh đừng coi đó là đổ giả mà xử lý."
Mat Mạt”..."
Trang Triều Dương cười,"Chị chúng ta lợi hại quá, từ nhỏ theo ông ngoại mắt thấy tai nghe học đồ cổ, không cần dạy cũng hiểu, khiến cho ông ngoại được an ủi rất nhiều, giám định đồ cổ là Hướng Húc Đông học từ mẹ, đúng rồi, anh chưa kể với em ve mẹ đúng không, về mặt này mẹ của chúng ta vô cùng lợi hại, ở thời đại này chính là đại sư đó!"
Mạt Mạt lần nữa cảm thán ánh mắt của Hướng Húc Đông đúng là có vấn đề.
Mạt Mạt nói: "An An khá là yêu thích phương diện này, có cái dạy một lần đã nhớ."
"Nhất định là giống bà nội nó, đáng tiếc quá, An An thích làm bác sĩ, làm đại sư tốt biết bao."
Mạt Mạt bật cười, đây là ý nguyện kiếp trước của An An, không thành hiện thực, kiếp này nhất định phải thành hiện thực.
"Ngày mai cả nhà mình đều đi đi, em còn chưa từng thấy nữa."
Trang Triều Dương cười,'Được, ngày mai đi xem xem."
Mat Mat ôm Trang Triều Dương,'Anh không sợ bị An An hỏi nữa hả?"
"Hỏi thì hỏi thôi, làm người chẳng có ai là hoàn hảo cải"
"Đồng chí Trang Triều Dương, tặng anh lời ngợi khen!"
Trang Triều Dương giở thủ đoạn rồi, Mat Mạt”..."
Sáng sớm ngày hôm sau, sắp phải ra ngoài rồi, Trang Triều Dương mới nhớ ra một chuyện bị bỏ quên,"Nhà mình chẳng có ai biết giám định, đi cũng phí công." An An giơ tay lên,"Con, con, con."
Trang Triều Dương trực tiếp coi như không nhìn thấy, An An biết một ít, nhưng vẫn chưa làm được đại sư, cái thứ đồ giả này từ cổ đã có rồi, có đồ giả làm y chang như đồ thật, tuổi An An vẫn còn quá nhỏ.
Mat Mạt nhìn An An, híp mắt,"Em muốn thử xem có phải An An thực sự rất may mắn không, như vậy đi, chúng ta đi xem xem, không mua nhiều, chỉ mua hai món, mỗi món món giá cả trong khoảng một trăm đổ lại, về đưa cho chị xem.
Trang Triều Dương cũng không tin vận khí của con trai tốt như vậy, cười nói: "Được."
Chỗ tìm đồ cổ rất kín đáo, thật ra chỗ này vẫn luôn ở đó, chỉ có điều trước đây rất cẩn thận, đầu năm nay bắt đầu quang minh chính đại rồi, người đến xem không ít.
Đường phố không hề rộng rãi, nhưng sạp hàng không ít, người đến người đi nườm nượp.
Khảo nghiệm đồ cổ này mới là học thực tế, Mạt Mạt chưa từng mắt thấy tai nghe, cô không hiểu gì, giám định đồ cổ, không có nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, nhất thời muốn giám định là điều không thể, đại sư cũng có lúc có sai sót
Đừng tưởng kĩ thuật làm giả đồ cổ rất kém cỏi, người ta toàn lấy giả làm thật thôi!
An An chạy tung tăng, Mạt Mạt đi theo phía sau,"Chậm thôi, kẻo ngã đấy." Tùng Nhân nói: "Mẹ, để con trông em cho."
"Hai đứa con để ý người đó."
"Biết rồi ạ."
Vân Kiến và Vân Bình không hứng thú với phương diện này, hai anh em này sau này nhất định thuộc giới khoa học, từ nhỏ đã hứng thú với nghiên cứu tìm tòi.
Vân Kiến và Vân Bình càng thích phân tích hơn, phân tích thành phần hóa học trên đồ cổ.
Mat Mạt,..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận