Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1097. Tiết lộ 1

Chương 1097. Tiết lộ 1Chương 1097. Tiết lộ 1
Bây giờ Nguy Vĩ lấy nhà máy rất phí sức, hiện tại Nguy Vĩ duy trì máy móc của nhà máy, chỉ là phát triển ngành nghề điện tử trong tương lai.
Mạt Mạt suy nghĩ một lúc, nói khách quan: "Mặc dù tôi không biết anh thu mua nhà máy gì, nhưng tôi biết, nhà máy chỉ có muốn trốn thoát khỏi sự đào thải mới có thể bán, bây giờ anh thu mua đã cao hơn tám mươi ngàn, tương lai anh còn phải đầu tư rất nhiều tiền tài để nhập kỹ thuật mới, thuê người tài, đây đều là tiền, chỉ có tiền tài sung túc, anh mới có thể nhanh chóng sản xuất, một lần hành động chiếm lĩnh thị trường."
Nguy Vĩ đương nhiên biết điều đó, nhưng bây giờ kẹt ở chỗ tiền, Nguy Vĩ không muốn bán bình Thanh Hoa cho người nước ngoài, bán cho người nước ngoài được giá cao hơn so với trong nước, nhưng anh ta không muốn, bình Thanh Hoa nên ở lại trong nước, nhưng giá cao nhất trong nước cũng chỉ là năm mươi ngàn, cho dù anh ta có bán bình Thanh Hoa, cũng phải bán đi món đồ cổ cuối cùng, Nguy Vĩ cười khổ: "Xem ra tôi chỉ có thể từ bỏ nhà máy."
Nguy Vĩ không nghĩ đến việc tìm Thẩm Triết vay tiền, bây giờ anh ta đang làm thuê cho Thẩm Triết, nhưng anh ta và Thẩm Triết trong lòng là ngang bằng với nhau, một khi anh ta mở miệng mượn tiền, sau đó, cho dù anh ta có phát triển tốt, anh ta cũng sẽ thấp hơn khi đứng trước Thẩm Triết, chuyện này Nguy Vĩ không muốn, vì sao không bán cho Thẩm Triết, thực chất trong lòng Nguy Vi chỉ thừa nhận người trong nước, Hoa kiều anh ta cũng không muốn bán.
Về phần tại sao lại lựa chọn Liên Mạt Mạt, thứ nhất cô là người có nhiều tiền nhất mà anh quen biết, có thể mua được xe hơi nhỏ, tiền tiết kiệm trong nhà nhất định là gấp mấy lần chiếc xe hơi nhỏ.
Cho nên trong tâm lý của Nguy Vĩ, Liên Mạt Mạt là người có thể mua bình Thanh Hoa, còn có một chuyện chủ yếu hơn chút đó là, con trai thứ hai của Liên Mạt Mạt đang thu thập đồ cổ, Liên Mạt Mạt biết giá trị của đồ cổ, chuyện mua bán này nhất định có thể thành.
Nhưng bây giờ, cho dù anh ta kiếm đủ tiền thu mua nhà máy, anh ta cũng không còn thứ gì để bán để tiếp tục phát triển nhà máy, tâm tình thật sự giảm sút, cái nhà máy này, anh ta đã nghiên cứu hai năm rồi.
Mấy người Từ Lị có mắt nhìn, Mạt Mạt và Nguy Vĩ đang thảo luận, bọn họ ăn cơm xong đã đi về trước.
Bây giờ trên bàn chỉ còn Bàng Linh và Mat Mạt, Mạt Mạt cũng không kiêng kị điều gì, mở miệng nói: "Không cần từ bỏ, anh biết ở thời xưa có tiệm cam đồ chứ, ban đầu nhà họ Trang cũng đã làm tiệm cầm đồ, như này, tôi về thương lượng với Triều Dương, anh cầm cố bình Thanh Hoa cho chúng tôi, chờ đến lúc anh có tiền rồi, lại đến chuộc về, còn chuộc về như thế nào, thì căn cứ vào giá thị trường ngay lúc đó, chúng tôi cũng không thể làm ăn lỗ được, thấp nhất không thể thấp hơn tiên von bo ra, anh thay thế nào?"
Ánh mắt Nguy Vĩ sáng rực lên, cái chủ ý này không tệ, nhân phẩm của Liên Mạt Mạt và Trang Triêu Dương là bảo đảm rồi, sẽ không nuốt cái bình Thanh Hoa này.
Mặc dù giá chuộc về có thể sẽ cao, nhưng như này lại là nói chuyện làm ăn, anh ta cũng không cần có gánh nặng trong lòng.
Nguy Vĩ sáng lên mấy phần, lại tối xuống: "Tôi cần không ít tiền, Thanh Hoa không cầm được bao nhiêu."
Mạt Mạt: "Ngày kia là chủ nhật, nếu như anh không gấp, việc này tôi phải nói với Triều Dương, tôi sẽ gọi điện thương lượng với Triều Dương trước, nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ thông báo với anh.”
Nguy Vĩ gật đầu, bây giờ anh ta cũng không còn cách nào khác: "Vậy được, tôi chờ cô thương lượng với Triều Dương, rồi gọi điện thoại cho tôi, Triều Dương đồng ý thì chủ nhật tôi đến thăm hỏi."
Bàng Linh thấy đã thương lượng xong rồi thì hỏi: "Rốt cuộc là ai xen vào, Nguy Vĩ, anh điều tra ra được không?”
Nguy Vĩ sầm mặt: "Hướng Hoa, nhất định là anh ta, chỉ có anh ta nhìn chằm chằm tôi, ngoại trừ anh ta không còn ai khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận