Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 204. Ông đây không mở cửa đấy! 2

Chương 204. Ông đây không mở cửa đấy! 2Chương 204. Ông đây không mở cửa đấy! 2
Điền Tình không tiếp lời, nếu bà tiếp lời sẽ càng phải nghe nhiều hơn nữa. Quãng đường còn hơn bốn mươi phút, lỗ tai cũng sắp đau luôn.
"Mat Mạt."
Là giọng nói của Trang Triều Dương, Mạt Mạt xoay người, không phải ảo giác, Trang Triều Dương đang đạp xe đuổi theo, trước xe đạp treo hai con thỏ rừng, một con gà rừng.
Trang Triều Dương nhanh chóng đuổi kịp, đưa thỏ rừng và gà rừng cho Mạt Mạt, cười nói: "Anh vừa lên núi bắt đấy, không ngờ ở bên này lại có nhiều thú rừng như vậy."
Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào cỏ dại trên tóc Trang Triều Dương cùng với mồ hôi trên cổ anh, vừa nhìn đã biết là anh vừa từ trên núi xuống, đến giờ vẫn còn thở hổn hển, cô đau lòng, tức giận nói: "Nếu mà anh không đuổi kịp thì anh sẽ đuổi theo đến tận nhà luôn à?”
Trang Triều Dương cũng nghĩ như vậy: "Đúng vậy, thịt bây giờ khó kiếm lắm, cho nên anh muốn đưa cho em."
Mạt Mạt trừng mắt nhìn Trang Triều Dương, đưa tay gỡ cỏ dại trên đầu anh."Khụ khụ, khu khụ."
Liên Quốc Trung liêu mạng ho khan, sống lưng Mạt Mạt có chút cứng ngắc, tại sao cô lại quên nơi này không chỉ có một mình cô nhỉ, bây giờ cô muốn xoay người có được hay không?
"Liên Mạt Mạt, con về đây cho cha."
Được rồi, Mạt Mạt cũng không cần rối rắm nữa. Cô xách thỏ rừng và gà rừng, cười lấy lòng: "Cha, thỏ rừng và gà rừng này là Triêu Dương cố ý bắt về cho cha uống rượu đấy."
"Ông đây uống nhiều thật, nhưng tai vẫn chưa bị điếc đâu, thằng nhóc này nói là đưa cho con ăn." Liên Quốc Trung hơi tỉnh lại một chút, trừng mắt nhìn con gái mình nói đỡ cho Trang Triều Dương, trong lòng chua xót.
Mạt Mạt đánh chết cũng không chịu thừa nhận: "Cha nghe nhầm rồi, thật sự là cho cha mà, Triêu Dương, anh nói có đúng không?”
Trang Triều Dương: "Chú Liên."
Liên Quốc Trung dùng giọng điệu không tốt ngắt lời: "Đừng có chú Liên này chú Liên Kia nữa, chúng ta không quen nhau."
Quay đầu hỏi Mạt Mạt: "Con khai báo thành thật cho cha, có phải trước đó con đã biết Trang Triều Dương ở trong thôn nên con mới đi ra ngoài đi dạo không?”
"Con thề là con thật sự không biết mà."
Liên Quốc Trung nghiêm túc nhìn con gái, xác nhận con gái mình không nói dối, sắc mặt tốt hơn vài phần, mặt lạnh nhìn Trang Triều Dương: "Sau này cậu nhớ tránh xa con gái tôi một chút." Trang Trieu Dương đỡ chiếc xe đạp, sống lưng thẳng tắp: "Cháu vẫn luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với chú, mặc dù hôm nay không phải là thời gian thích hợp, nhưng cháu cũng muốn thể hiện rõ thái độ của cháu. Cháu thật lòng thích Mạt Mạt, muốn sống cùng cô ấy cả đời, cho dù chú có đồng ý hay không thì cháu cũng sẽ không bỏ cuộc, cháu sẽ tranh thủ đến khi chú đồng ý mới thôi."
Liên Quốc Trung hoàn toàn tỉnh táo lại, nghiêm túc nhìn Trang Triều Dương, lại nhìn con gái, trong lòng nghẹn lại. Lúc ông ấy không có ở đây nhất định là thằng nhóc này đã làm gì đó mà rõ ràng con gái ông ấy đã phải lòng Trang Triều Dương luôn rồi.
"Nói dễ nghe một chút đã, một đống chuyện rắc rối của bản thân cậu đến giờ vẫn chưa được giải quyết, giờ thì làm sao đây? Tình yêu của cậu chính là để con gái tôi phải cùng chịu đựng với cậu như thế à”
Liên Quốc Trung cũng biết không ít, thằng nhóc này khiến người ta ghen ghét
Giọng điệu Trang Triều Dương tỏ vẻ khinh thường: "Chỉ là mấy tên hề nhảy nhót mà thôi, có phải chỉ cần cháu giải quyết bọn họ thì chú sẽ đồng ý không?"
"Thằng nhóc, cậu đừng hòng đào hố bay ông đây, ông đây cũng không nói đồng ý, giải quyết hay không giải quyết là chuyện của cậu, mau đi đi."
Trang Triều Dương biết, hiện tại không phải là thời cơ thích hợp, có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng: "Được rôi, chú Liên, lân sau cháu sẽ chính thức đến thăm nhà."
Trang Triều Dương nói xong, gọn gàng dứt khoát đạp xe rời đi, Liên Quốc Trung cúi đầu, rống lên: "Cậu nói đến nhà là đến được à, ông đây không mở cửa đấy!"
Cặp song sinh buồn cười, Liên Quốc Trung quay đầu lại trừng mắt nhìn cặp song sinh: "Hai thằng nhóc con, cha nói hai đứa đứng nhìn là hai đứa cứ đứng như vậy thôi à? Xem ông đây trở về thu thập hai đứa thế nào."
Cặp song sinh: "...
Không nên như vậy mà, vì sao người bị thương luôn là bọn họ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận