Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1609. -

Chương 1609. -Chương 1609. -
Trong lòng Mat Mat có chút chua xót, cô tới thăm con trai, con trai cũng không kích động như vậy, hiện tại bởi vì một bức thư mà kích động thành như này, từ xưa tới nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu đều căng thẳng là không có gì sai cả.
May mà Tâm Bảo là cô nhìn thấy từ nhỏ đến lớn nên thích, đổi lại thành người khác, Mạt Mạt cảm thấy nhất định càng chua xót hơn, con trai mà lớn lên thì sẽ rời xa cha mẹ.
Đều nói nuôi con trai để dưỡng già, Mat Mạt cảm thấy, có đôi khi con trai cũng không lo cho gia đình như con gái, hướng về cha mẹ.
Mạt Mạt và Tùng Nhân nói chuyện một lúc, rất nhanh đã đến trưa, Tùng Nhân quay về buồng ngủ, Mạt Mạt thì đến căn tin.
Ở niên đại này căn tin không còn phiếu ăn nữa, đều là tiêu tiền, Mạt Mạt đi gọi đồ ăn.
Căn tin ở trường quân đội không phải nhận khoán, đầu bếp đều là lính chuyên lo chuyện bếp núc, về phần tương lai có được nhận khoán hay không ở đời trước Mạt Mạt không biết, nhưng bây giờ thì vẫn chưa.
Mạt Mạt nhặt thịt và rau, con trai ấy hả, đều thích ăn thịt, món chính thì chọn bánh màn thầu, một cái chậu nhỏ.
Cuối cùng Mạt Mạt còn mua nước ngọt có gas. Bên này Mat Mạt đã làm xong rôi, Tùng Nhân dân bạn học cùng buồng ngủ tới, Mạt Mạt còn nhớ rõ Hoàng Hâm, một đứa nhỏ rất hoạt bát.
Mấy thằng nhóc choai choai ngượng ngùng đứng trước bàn, Mạt Mạt kêu gọi: "Đừng đứng nữa, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."
Tùng Nhân gọi bạn học cùng ngồi xuống, chiếc bàn dài đều ngồi đầy người rồi, Mạt Mạt nói: "Đừng khách khí nhé, dì cũng không biết các cháu thích ăn øì, nên chọn tuỳ tiện một chút, nếu như không đủ thì lại đi chọn tiếp, hôm nay dì mời."
Bạn học của Tùng Nhân vội nói: "Đủ rồi, đủ rồi."
Mạt Mạt đưa mắt ra hiệu sai bảo với Tùng Nhân, bạn học của con thì con để ý, Mạt Mạt phát hiện, những đứa nhỏ này rất căng thẳng.
Tùng Nhân nhìn về phía cậu, ban đầu bạn học cũng không tới, nói là sợ cậu cả, khí thế của cậu cả so với sĩ quan huấn luyện tổng đương thời còn mạnh mẽ hơn nhiều, bọn họ sợ hãi, nhưng lại ngại từ chối ý tốt của Tùng Nhân, cho nên mới le mà lề mề đi tới.
Liên Thanh Bách cũng phát hiện mấy thằng nhóc này sợ anh ấy, là người đầu tiên cầm đữa lên: 'Ăn cơm.”
Hai chữ đơn giản, so với những lời Mạt Mạt nói thì da dàng hơn nhiều, mấy thằng nhóc lưu loát cầm đũa lên, suôn sẻ nhanh chóng.
Hơn nữa ăn cơm cũng không có tiếng động, đũa nhất định không chạm vào đĩa. Mat Mạt: "...
Cô đột nhiên phát hiện, thì ra anh cả lợi hại như vậy!
Nhưng Mạt Mạt muốn nói chuyện với bạn học của Tùng Nhân, còn muốn nói chuyện để thăm dò Lý Đức nữa.
Mạt Mạt nhìn những thằng nhóc đều cúi đầu ăn cơm, khoé miệng giật giật, được rồi, ngày hôm nay là không có cách nào để nói chuyện cả.
Mạt Mạt nhìn mấy cái gáy, mới vừa nãy nhìn chính diện, đã đào ra những người cô có ấn tượng, còn lại chính là Lý Đức.
Nói thật, dáng dấp của Lý Đức và Lý Thư không giống nhau, không hề giống, hoàn toàn là hai người khác nhau, trên người Lý Thư còn có thể nhìn ra có chỗ tương đồng với Lý Vinh Sinh, nhưng Lý Đức lại hoàn toàn không có.
Hơn nữa tướng mạo của Lý Đức quả thực như Tùng Nhân nói, rất dễ dàng khiến cho người ta có ấn tượng tốt.
Từ ban nãy đi vào, Lý Đức cũng không nhìn về phía cô, Mạt Mạt không nắm chắc, thằng nhóc này có biết mục đích của Lý Thư hay không?
Trong lòng Mạt Mạt có chuyện, ăn cơm cũng không chú ý, sau đó đợi lúc Mạt Mạt khôi phục lại tỉnh thần, được lắm, mấy thằng nhóc đều đã ăn XONE.
Bọn nhóc đã ăn xong, nói cảm ơn với Mạt Mạt, sau đó Hoàng Hâm dân đâu: “Ai u, cháu còn bài tập chưa làm, dì ơi cháu đi về trước, hôm nay cảm ơn dì." Hoàng Hâm nói xong, bê khay cơm bỏ vào chỗ thu khay, sau đó là người thứ nhất chuồn đi. Có người bắt đầu, những đứa khác cũng kiếm cớ chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận