Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 548. Bí mật 2

Chương 548. Bí mật 2Chương 548. Bí mật 2
Thanh Nghĩa kéo chị gái: "Hai chúng em ăn lương khô không đói, chị, chị đừng làm việc nữa, mau nhìn xem em mang cho chị cái gì."
Mạt Mạt chỉ vào cái gùi, bên trong đầy đồ đạc: "Chỗ này đều cho chị?"
Thanh Nghĩa nói: "Đại đa số là như vậy, một ít thì cho anh cả."
Thanh Nghĩa nói rồi bỏ rơm rạ che bên trên chiếc gùi ra, lấy ra trứng gà và trứng vịt g trên cùng: "30 quả trứng gà, 50 quả trứng vịt, đây là hai đứa em đổi với người trong thôn."
Thanh Nghĩa lại lấy ra một tảng thịt heo rừng, đại khái khoảng 8 cân: "Hai ngày trước heo rừng xuống tìm thức ăn, bị người trong thôn đánh chết, em lấy vải đổi với bà con."
Cuối cùng là lương thực, một túi lương thực, có chừng hơn 40 cân, Mạt Mạt đứng dậy: "Sao em có nhiều lương thực như vậy?"
Thanh Nghĩa nói: "Chúng em ở khe suối, xung quanh không có nước sông, địa hình lại cao, mưa to không ảnh hưởng gì đến thôn chúng em, năm ngoái lại bội thu, người trong thôn không thiếu lương thực, em nghĩ đến, dưới núi nhất định bị lụt, thiếu nhất là lương thực, nên đã đổi với người trong thôn."
Mạt Mạt hỏi: "Vải em đã đổi thịt rồi, em lại dùng cái gì để đổi?" Thanh Nghĩa cười hi hì: "Em lấy một bộ quân áo nhỏ để đổi."
Thanh Nghĩa nhắc tới quần áo, Mạt Mạt quan sát Thanh Nghĩa, khá lắm, thằng nhóc này đã cao lớn như này rồi? Chắc cũng phải 1m84, quần áo trên người quả thực nhỏ rồi.
"Mùa đông này em cao lên không ít nhỉ. Thân thể cũng rắn chắc."
Thanh Nghĩa gãi đầu: "Mặc dù mùa đông trên núi lạnh, nhưng ăn cũng nhiều, nhất là thịt, mùa đông năm ngoái tuyết lớn rơi liên tục, thú rừng không có thức ăn, đều xuống núi, đánh bắt được không ít."
Mạt Mạt nhìn về phía Mộng Nhiễm, cô gái này được bồi dưỡng cũng đã khá lên, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, trên người cũng có thịt, vóc dáng cũng cao lên không ít, cuối cùng quần áo trên người cũng đã không lỏng lẻo nữa rồi.
"Không tệ nha, vừa hay chỗ chị có vải không cần dùng đến, cho em, bảo Mộng Nhiễm làm cho em bộ quần áo."
Thanh Nghĩa nói: "Cảm ơn chị."
Mộng Nhiễm xách theo túi vải tới, để trên mặt bàn: "Chị, em hái chút rau dại, đều là đồ tươi."
Mạt Mạt: "Chị đang nghĩ đến rau đó, cám ơn em, đã rất lâu rồi chị không thấy rau xanh."
Thanh Nghĩa cười: "Chị cũng quá khoa trương rồi."
Mạt Mạt: "Chị cũng không hề khoa trương đâu, trời mưa suốt, rau vừa trông trên đất phân trăm, rau dại xung quanh quân khu đều bị hái sạch, anh rể em đi lòng vòng hai vòng, mới lấy được một ít, bây giờ chị còn đang ăn rau khô còn lại từ mùa đông ấy."
Thanh Nghĩa nói: "Mộng Nhiễm hái một túi lớn rau dại, đủ để cho chị ăn một thời gian."
Mạt Mạt cảm ơn: "Cảm ơn Mộng Nhiễm rồi."
Mộng Nhiễm nói: "Chị, không cần khách khí với em, chờ lần sau em đến, em lại mang tới."
Mạt Mạt cười: "Được."
Mạt Mạt chỉ cái gùi: "Cái nào thì cho anh cả? Lát nữa em lựa ra, em và Mộng Nhiễm đưa đến, chị ở nhà trông con không đi được."
Thanh Nghĩa nói: "Cho anh cả 20 cân lương thực, lại cho anh cả mấy cân thịt, mang một chút rau dại là được rồi."
Mạt Mạt hỏi: "Trứng gà và trứng vịt thì sao?"
Thanh Nghĩa: "Cho cháu ngoại em, cậu ba của nó bây giờ chưa có nhiều bản lĩnh, đợi sau này có bản lĩnh lớn rồi sẽ tiếp tế cho nó."
Mạt Mạt cười híp mắt nói: "Vậy chị nhớ thay cho nó."
"Nhất định phải nhớ kỹ, sau này em có bản lĩnh lớn rồi, nhất định sẽ cho nó những thứ tốt nhất."
Thanh Nghĩa tràn đầy mơ ước với tương lai, Mạt Mạt sửng sốt, kịp phản ứng: "Có phải em đã nghĩ xong muốn làm gì rồi?" Thanh Nghĩa: "Em còn đang học tập, kha kha bí mật, sau này mọi người sẽ biết." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận