Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1387. Khí phách 1

Chương 1387. Khí phách 1Chương 1387. Khí phách 1
Khí phách 1
Mễ Mễ khịt khit mũi, cô bé cũng có chút sợ hãi, sợ không nghe lời có phải sẽ chọc giận chú và dì, những cô bé vẫn rất kiên định, cô bé chỉ có một người cha thôi.
Trong tang lễ cô bé biết cha là anh hùng, là đại anh hùng, cô bé cảm thấy tự hào về cha, cô bé chính là con gái của Lý Chính.
Mặc dù cô bé không nghe thấy nhưng mà đôi mắt không bị mù, có nhiều người ánh mắt nhìn về phía cô bé có ý nghĩa rất rõ ràng, tốt số.
Nhưng mà có ông trời biết, cô bé không quan tâm những thứ này, cô bé chỉ cần có cha.
Mê Mễ nhớ đến cha, giống như sở hữu dũng khí bất tận, ngẩng đầu lên nhìn thẳng chú và dì.
Mễ Mễ thấy chú và dì đang nhìn cô bé cười thì rất ngạc nhiên!
Lễ ra Trang Triều Dương không thích hợp nhận nuôi, nhưng Lý Chính là đại anh hùng, đã phá được vụ án lớn, hy sinh thân mình bảo vệ cho đồng đội, ý nguyện cuối cùng của Lý Chính anh đã báo cáo lên trên, bởi vì tình trạng đặc thù của Mễ Mễ, bên trên sau khi suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng đã đồng ý.
Chỉ là không ngờ Mễ Mễ lại có chính kiến như vậy, Trang Triều Dương vẫn thử dò thám: "Con có biết nếu trở thành con gái của chú và dì thì có lợi ích gì không? Con sẽ được mặt rất nhiều quân áo đẹp, sẽ được chăm sóc trị liệu tốt nhất, nhận được sự giáo dục rất tốt, con khẳng định muốn từ bỏ sao?"
Tất nhiên là Mễ Mễ biết, cô bé mới đến ngôi nhà này ở vài ngày, đã được nhìn thấy thứ chưa bao giờ được thấy qua, ăn nhiêu thứ chưa từng được ăn qua, đến quần áo mặc trên người, cháu gái của bác Dương cũng phải ngưỡng mộ, cô bé chưa bao giờ nhận được ánh mắt bị ngưỡng mộ.
Nhưng cô bé có sự kiên định của mình: "Con là con gái của Lý Chính, cả đời này đều như vậy."
Mễ Mễ dùng hết sức lực toàn thân để hét lên, tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy, đến sĩ quan bộ đội theo chân Trang Triều Dương đến làm thủ tục nhận nuôi cũng trở nên ngạc nhiên.
Mạt Mạt nhìn Mễ Mễ bằng ánh mắt dịu dàng, nếu Lý Chính trên trời linh thiêng nhất định sẽ an ủi!
Trang Triều Dương nở nụ cười, liên tục nói ba lần khá lắm: "Đứa trẻ ngoan, đây mới là đời sau của quân nhân, không chịu khuất phục, có khí phách, dì và chú sẽ không nhận nuôi con, nhưng mà sẽ trở thành người giám hộ của con, con vẫn phải sống chung với dì và chú, nhưng không cần phải gọi chú và dì là cha mẹ.”
Mễ Mễ đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị đưa đi rồi, cô bé mở to mắt và nhìn dì đầy nghi hoặc.
Mạt Mạt cười nói: "Đứa trẻ ngoan, sau này vẫn gọi là dì bà chú."
Mễ Mễ đỏ hoe đôi mắt và gật đầu thật mạnh. Sĩ quan làm thủ tục cũng có chút ngơ ngác, nhưng cũng dành lời khen cho Mễ Mễ, tuổi tác còn nhỏ nhưng tính cách thì quá giỏi.
Trang Triều Dương nói với người sĩ quan: "Cứ báo cáo trung thực lên trên là được, thủ tục đổi thành người giám hộ."
Sĩ quan cười nói: "Được."
Thủ tục của người giám hộ dễ dàng hơn nhận nuôi rất nhiều, cuối cùng hỏi Trang Triều Dương: "Tiên viện trợ của Lý Chính xử lý thế nào?"
Trang Triều Dương: "Có bao nhiêu?"
Sĩ quan nói: "Hai ngàn."
Đây là con số rất lớn đó, hai ngàn đô ở thập niên 90 cũng là một số tiền lớn, huống hồ gì bây giờ vẫn là thập niên 80!
Trang Triều Dương nghĩ cũng không nghĩ: "Hãy mở một tài khoản cho Mễ Mễ dưới tên của Mễ Mễ, làm một cuốn sổ tiết kiệm cho Mễ Mễ là được rồi."
Người sĩ quan không sợ Trang Triều Dương tham số tiền này, người sếp từ trên trời rơi xuống này mọi người đều biết, nổi tiếng là có tiền.
Khi đó lúc Mễ Mễ được gia đình này nhận nuôi thì mọi người đều thở phào nhẹ nhõm!
Mọi chuyện được tiến hành rất thuận lợi, còn di vật của Lý Chính thì thật sự không có gì, quần áo đều là quân trang, đều được đưa vào hỏa táng, cuối cùng chỉ còn lại một cái hộp sắt nhỏ, trong hộp sắt có một chút phiếu chưa trả ra thị trường, còn có hai mươi may đồng, thứ đáng giá nhất chính là may tấm hình, là hình của Mễ Mễ và Lý Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận