Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1066. Nuối tiếc 2

Chương 1066. Nuối tiếc 2Chương 1066. Nuối tiếc 2
Thanh Nghĩa chở than nắm đến, đốt trong nhà, chăn mền øì đó đều lấy từ nhà đem qua, đệm chăn trong nhà rất nhiều, vật dụng hàng ngày cũng mua một ít, đốt lửa tới trưa, trong nhà ấm áp.
Buổi trưa Thanh Nhân về đến nhà, cả nhà đều trở về, Thanh Nhân đến đúng lúc, bà ngoại tỉnh rồi, nhìn thấy bọn nhỏ đều ở đây, Thẩm Phương biết thời gian của mình không còn nhiều nữa: "Đều trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Miêu Chí hỏi: "Có cần gọi điện thoại cho nhà họ Thẩm không? Bà không muốn gặp Miêu Niệm và Vân Kiến, Vân Bình sao?"
Thẩm Phương ngừng một lúc: "Tôi sợ anh cả không chịu được, đương nhiên là tôi muốn gặp Miêu Niệm và Vân Kiến, Vân Bình rồi, nhưng bọn họ đều ăn tết ở thủ đô, ông mà gọi điện thoại, anh cả sẽ đoán được là chuyện gì xảy ra."
Miêu Chí: "Bà gạt họ như thế, ngược lại biết rồi, ông ấy cũng không chịu được."
Thẩm Phương xoắn xuýt, tuổi tác của anh cả nhiều hơn so với bà ấy nhiều, nhìn thì có vẻ như thân thể không tệ, nhưng thật ra cũng là đèn cạn đầu rồi, bà ấy sợ, sợ anh cả không chịu nổi, nhưng chồng nói cũng có đạo lý, nếu như bà ấy gạt, anh cả biết rồi, nhỡ đâu hoả khí công tâm thì sao?
Thẩm Phương nhắm mắt lại: "Nói cho họ đi, năm nay là năm đoàn viên, làm một năm đại đoạn viên." Miêu Chí đứng dậy, người anh vợ này của ông ấy, ông ấy không muốn lừa dối, với lại cũng không lừa được, Miêu Chí tự đi gọi điện thoại.
Thẩm Khôn còn đang vui vẻ con trai út về rồi, nhìn thấy đứa con út nhiều năm không gặp, không cần phải nói trong lòng Thẩm Khôn vô cùng vui vẻ, sáng hôm nay vui vẻ, buổi chiều đã có sam sét giữa trời quang, em gái sắp không được rồi.
Thân thể Thẩm Khôn lắc lư, có chút không chịu nổi, em gái qua đời rồi, trong nhà chỉ còn một mình ông ấy, Thẩm Khôn cúp điện thoại xong, đã già hơn rất nhiều.
Miêu Niệm: "Cha, cha sao vậy?"
Thẩm Khôn hoàn hồn: "Không sao, năm nay chúng ta đến Dương Thành ăn tết đi, con đi tìm Thẩm Triết, đi đặt trước vé."
Miêu Niệm thấy cha cuống quýt đỏ cả mắt, dự cảm bất thường: "Cô..."
Thẩm Khôn đưa tay ngắt lời con trai: "Đừng nói, trong lòng biết là được rồi, đi thôi, càng nhanh càng tốt"
Miêu Niệm vâng một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Sáng năm nay Tô Nhị lên tàu hoả, cả nhà đều đi, Bàng Linh và đứa nhỏ về nhà họ Bàng, Khởi Hành cũng đến Dương Thành, nhà Tô Nhị vừa đi, trong đại viện đã biết tin, đi quá vội vàng, đã dẫn đến rất nhiều phỏng đoán.
Nhà Tô Nhị 27 tháng Chạp đến, buổi chiều đến đại viện, thương lượng hôn sự với Liên Quốc Trung, cuối cùng hai người thương lượng 28 tháng Chạp, ngày mai, mặc dù thời gian gấp gáp, nhưng bây giờ tất cả các khách sạn lớn đều đã nghỉ rồi, dùng nhiều tiền hơn chút là có thể đặt bàn.
Lễ phục của Tiểu Vũ, Trang Triều Lộ đã chuẩn bị xong từ lâu, lần này trực tiếp mang đến, không chỉ có lễ phục, còn có một danh sách dài của hồi môn.
Mạt Mạt giúp Miêu Tình nhận danh sách, hai mắt dao động, bên trên danh sách là tên các món đồ trang sức, còn có năm sản xuất, Mạt Mạt thật sự thấy được, năm đó ông ngoại Trang đã để lại cho chị bao nhiêu đồ trang sức rồi.
Trang Triều Lộ nói: "Chị cho Tiểu Vũ một nửa, còn lại một nửa chị giữ cho mấy đứa con dâu, còn có một nửa giữ cho cháu gái."
Miêu Tình đột nhiên cảm giác, sính lễ của bà vẫn kém hơn chút so với người ta, sau đó bình thường trở lại, nhà bọn họ chính là tình hình như vậy, cưới vợ đều có sính lễ giống nhau, như vậy là đủ rồi, bà sẽ không bởi vì là con trai út mà bất công.
Bà học được từ trên người cha chồng, con người ấy à, không thể bất công, xử lý việc công bằng là tốt nhất.
Buổi tối nhà hàng tới nhận việc, rất nhanh đã nhận xong rồi, nhà họ Liên nhiều người, cũng không luống cuống tay chân chỗ nào.
Chỉ là Mạt Mạt không nghĩ tới, ngày hôm sau ở trong hôn lễ, vậy mà thấy Phạm Đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận