Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 555. Không có lương thực 1

Chương 555. Không có lương thực 1Chương 555. Không có lương thực 1
Không có lương thực
Mạt Mạt rót nước cho Điền Tình: "Mẹ, mẹ muốn đến sao không nói trước với con? Trời nắng nóng, mang nhiều đồ như vậy, đi bộ đến khu quân sự chắc chắn sẽ bị say nắng."
Điền Tình đổ mồ hôi hột: "Không khoa trương như con nói đâu, trước đây mẹ đã đi rất nhiều nơi, không hề bị say nắng. Đừng lo, mẹ không sao, xem mẹ mang gì cho con này.”
Mạt Mạt xách túi lên: "Nặng quá."
Điền Tình dễ dàng xách nó lên và đặt nó lên bàn: "Đó là bởi vì con thường xuyên không làm việc nên cánh tay của con yếu, mẹ xách đâu có nặng lắm đâu."
Từ sau khi mang thai, Mạt Mạt chưa bao giờ mang xách bất kỳ vật nặng nào, bây giờ vật nặng nhất mà cô từng ôm là Tùng Nhân.
Điền Tình mở túi ra, lải nhải: "Ông ngoại nói con không thiếu đồ ăn nên mẹ không mang cho con nữa."
Mạt Mạt nhìn mẹ lấy ra đủ thứ, tám quả táo, hai lon đồ hộp, hai hộp sữa mạch nha, hai gói cá chiên, hai gói đường nâu, một gói táo đỏ lớn, hai cái đồ chơi lúc lắc, hai bộ quần áo, một lớn một nhỏ, cái này dành cho Hạo Dương và Tùng Nhân.
Ngoài ra còn có đồ lót làm cho Thanh Nhân, cuối cùng là quần áo cho mẹ thay. Mạt Mạt: "Mẹ, mẹ mang nhiều quá."
Điền Tình xua tay: "Không nhiều, mẹ vốn muốn lấy gà quay đến cho các con, nhưng thời tiết quá nóng, mẹ mang theo nhất định hỏng mất, thế thì mất công lắm."
Mạt Mạt hỏi: "Lấy gà quay ở đâu vậy mẹ?"
"Đợt vừa rồi có người tới thăm ông ngoại con, mang theo ba con gà quay."
"Ông ngoại và cha đều khỏe chứ?"
Điền Tình nói: "Khoẻ lắm, ông ngoại con trồng rau trong sân, bận rộn xử lý một số mảnh đất của mình cả ngày. Ông nội và cha của con đã trở về làng rồi."
"Lũ to, thôn Tiểu Hà không sao chứ!"
Điền Tình nói: "Không sao, địa hình của thôn Tiểu Hà khá cao, đã đào rất nhiều mương, nước vào làng lại thoát ra ngoài rồi."
"Vậy thì tốt."
Điền Tình cầm lấy hai quả táo, một chai đồ hộp, một hộp sữa mạch nha, một gói cá chiên và một gói đường nâu: "Đưa những thứ này cho chị dâu, còn lại để cho con."
"Vâng."
Điền Tình thu dọn đồ đạc, đi vào phòng ngủ nhìn Tùng Nhân còn đang ngủ, thấp giọng nói: "Sao thằng bé này béo thế?"
"Chỉ có ăn với ngủ thì chẳng béo mới lạ, mẹ nhìn nó kìa, khi ngủ nó còn bặm môi."
Điền Tình kéo Mạt Mạt: "Chúng ta đến phòng khách."
Mạt Mạt hỏi: "Mẹ ơi, khi nào mẹ sang nhà chị dâu?"
"Chiều hãng đi."
Mạt Mạt hỏi: "Mẹ vừa nói có sĩ quan, người đó đi xe gì vậy?”
"Xe jeep, sĩ quan kia rất nghiêm túc, cả đường đi mẹ cũng không dám nói chuyện với cậu ấy, nhưng con người cậu ấy cũng không tệ."
Về cơ bản Mạt Mạt biết hết các sĩ quan trong khu nhà, cô rất muốn cảm ơn người ta nên hỏi: "Mẹ, khoảng bao nhiêu tuổi thế?"
"Hơn ba mươi tuổi, hình như không phải người chỗ bọn con. Mẹ nghe cậu quân nhân lái xe nói mấy câu, nói người đó mới tới nơi này."
Mạt Mạt đoán ra đó là ai rồi, gần đây chỉ có Miêu Niệm mới chuyển đến.
"Con biết đó là ai, Miêu Niệm, chuyên gia của quân đoàn bọn anh Triều Dương."
Điền Tình nói: "Trùng hợp thế, cùng họ với ông ngoại con, có thể đưa mẹ đến đây cũng là duyên phận."
Mạt Mạt gật đầu, tò mò hỏi: "Mẹ, ông ấy trông như thế nào vậy!"
Điền Tình nói: "Mẹ chỉ nhìn thoáng qua thôi, trông rất thanh tú, nhẹ nhàng nho nhã, lại còn đeo kính! Mỗi tội không cười, cứ cau mày, trông rất nghiêm túc."
Mặc dù Điền Tình nói như vậy, nhưng Mạt Mạt có thể cảm thấy rằng mẹ mình có ấn tượng tốt với Miêu Niệm, khiến Mat Mạt càng tò mò về Miêu Niệm. Nhưng thật đáng tiếc khi cô không thể ra ngoài, nên không thể nhìn thấy được.
"À đúng rồi mẹ, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm đến đây, vừa rời đi hôm nay."
Điền Tình vỗ đùi, tức giận nói: "Hôm qua mẹ đã bảo tới chỗ con mà cha con không cho, cứ phải chờ thêm một ngày nữa, tại ông ấy nên mẹ không được gặp Thanh Nghĩa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận