Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1170. Giống như bảo mẫu 2

Chương 1170. Giống như bảo mẫu 2Chương 1170. Giống như bảo mẫu 2
Lúc Mạt Mạt ra khỏi cửa, Dương Lâm mở cửa đi vào, thằng bé đứng đấy: "Dì Liên, đi ra ngoài à?"
Mạt Mạt cảm thấy, dáng dấp Dương Lâm thật đẹp, trông như một viên ngọc, chính là để hình dung Dương Lâm, trong lòng cô thầm nghĩ, chờ sau này còn không biết sẽ mê đắm bao nhiêu cô gái đâu.
Nhưng từ nhỏ đã trải qua quá nhiều chuyện cho nên những cô gái bình thường Dương Lâm sẽ không để trong lòng.
Mạt Mạt cười: "Đúng vậy, Tùng Nhân ở nhà đó, bên ngoài nóng, mau vào đi."
Dương Lâm: "Dì Liên lái xe chú ý an toàn.”
Mạt Mạt nói: "Cảm ơn cháu."
Mạt Mạt lái xe đi rồi, vẫn còn có thể nhìn thấy Dương Lâm đang nhìn chăm chú lên chiếc xe đang rời đi, đứa nhỏ Dương Lâm này có vẻ mặt thân thiết, nhưng Mạt Mạt cũng biết, đứa nhỏ này cũng có vẻ mặt u ám.
Mạt Mạt đến chợ, mua gà, mua một ít nấm và đồ gia vị, lại mua một ít thịt, nhìn thấy hoa quả cũng mua một ít, cho đến khi cốp sau xe đầy rồi, cô mới về nhà.
Lúc Mạt Mạt về đến nhà, điều hoà không khí đã lắp đặt xong, đã được bật lên, nhiệt độ trong phòng giảm đi, mát mẻ hơn nhiều.
Tùng Nhân đang loay hoay điều khiển từ xa: "Mẹ ơi, đây chính là điều hoà không khí à, thật tốt, thật mát."
Mạt Mạt xách hai cái túi lớn đến nhà bếp, lúc đi ra nói:" Điều hoà không khí không thể chạy liên tục, chờ mát rồi thì tắt đi."
Tùng Nhân: "Vì sao vậy ạ?”
Đương nhiên Mạt Mạt không thể giải thích, có Thẩm Triết ở đây, bây giờ Mạt Mạt là người chưa bao giờ dùng điều hoà không khí.
Thẩm Triết tiếp lời: "Mở điều hoà lâu dài, có ảnh hưởng đến hô hấp và thân thể..."
Thẩm Triết biết nhiều, Tùng Nhân nghe rất nghiêm túc, sau đó tắt điều hoà không khí đi, đặt điều khiển từ xa xuống: "Bây giờ đã mát rồi, vậy thì tắt đi, thân thể Dương Lâm vốn dĩ không tốt, nếu còn bị bệnh nữa thì không may rồi."
Dương Lâm sửng sốt một chút, rõ ràng không nghĩ tới Tùng Nhân sẽ là người đầu tiên nghĩ đến cậu bé, trong lòng chấn động, vừa định nói cảm ơn.
Tùng Nhân nói tiếp: "Thân thể Dương Lâm quá kém, con làm anh cả nhất định phải quan tâm, có thời điểm để cho người ta quan tâm em trai, sao con lại có cảm giác, người anh cả như con giống như bảo mẫu vậy."
Dương Lâm: "...."
Mạt Mạt thiếu chút nữa không nhận ra mà thốt lên vui vẻ, Dương Lâm gặp mặt Tùng Nhân, tự cầu phúc đi vậy! Mat Mat đến nhà bếp nau cơm, Mat Mạt rất thích nấu canh, bồi bổ tốt cho thân thể, dễ hấp thu, có thể bổ sung dinh dưỡng mà bọn nhỏ cần.
Hôm nay Mạt Mạt muốn nấu canh gà, có canh rồi, còn thiếu thức ăn, Mạt Mạt rất muốn thưởng thức thịt viên kho tàu, nhưng quá tốn thời gian, nhưng buổi tối thì có thể.
Mạt Mạt cảm thấy, tới thành phố Z, cô lại mở ra cánh cửa đồ ăn ngon, món ngon nơi này thật sự không ít.
Rất nhanh Mạt Mạt đã nấu xong một bàn đồ ăn, cả thảy tám món, đầy đủ màu sắc, nhìn thấy là muốn ăn.
Thẩm Triết vào bàn: "Tài nấu nướng của em tăng thêm nhỉ!"
Mạt Mạt bày xong đũa cười: "Đó là đương nhiên, nếm thử cá tuyết em rán xem thế nào?"
Mạt Mạt làm cá tuyết có chút xu hướng đồ ăn phương Tây, rán từng miếng, bên trên rót nước, Thẩm Triết cũng không khách khí, động đũa trước, nếm thử trong miệng, mắt sáng rực lên: "Không tệ, mùi vị này anh thích."
Thẩm Triết đã thưởng thức rất nhiều món ngon, có thể đạt được không tệ là Mạt Mạt thỏa mãn rồi.
Thẩm Triết nói ăn ngon, đũa của Tùng Nhân cũng đến rồi, ăn vào trong miệng, đầu tiên hai mắt sáng lên, sau đó lại lắc đầu: "Ăn ngon thì ngon thật, nhưng quá ít, mẹ, một đĩa này của mẹ còn chưa đủ mấy cái đũa đây này." Mat Mat tron trắng mắt, cô cũng muốn làm nhiều một chút, nhưng thật sự tốn sức, Mạt Mạt vừa định đáp lời con trai, có người đến gõ cửa, Mạt Mạt tưởng rằng Tiết Nhã đến tìm Dương Lâm ăn cơm, kết quả không phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận