Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 490. Trò mèo 2

Chương 490. Trò mèo 2Chương 490. Trò mèo 2
Trò mèo 2
Hai người đi vào rừng cây, Trương Ngọc Linh lắc tuyết trên một cây và cảm thấy chưa đã ghiền, sau đó lắc một cành cây khác. Mạt Mạt không nói nên lời, đôi khi tính cách của mẹ nuôi thực sự giống như một đứa trẻ.
Cây cối trong rừng khá rậm rạp, Mạt Mạt và Trương Ngọc Linh đi đến cái cây lớn nhất, Trương Ngọc Linh nhìn những cành cây cao mà cảm thấy tiếc vì không thể chạm vào chúng.
Mạt Mạt giật giật khóe miệng, bọn họ đi suốt một đoạn đường, tuyết trên cây cũng không còn.
Mạt Mạt đang định gọi mẹ nuôi về nhà thì có một giọng nói từ trong rừng cây phía sau truyền đến, Mạt Mạt nắm tay mẹ nuôi và di chuyển lỗ tai, Tôn Nhụy và Hà Liễu?
Hà Liễu tức giận gầm lên: "Tôn Nhụy, cô là đồ lòng tham không đáy."
Trong giọng điệu của Tôn Nhụy có chút kiêu ngạo: "Hà Liễu, cô dứt khoát đưa ra câu trả lời đi, đồng ý hay không."
Hà Liễu muốn bóp chết Tôn Nhụy, đôi mắt đỏ hoe: "Lần trước tôi đã giúp cô tiếp cận Liên Thanh Nhân rồi, là do cô không nắm bắt cơ hội, giao dịch của chúng ta đã kết thúc."
Tôn Nhụy nắm lấy cành cây: "Đáng tiếc là không thành công, giao dịch không được tính. Hà Liêu, nếu cô không thể làm lính hậu cần thì chắc chắn còn có cách khác, chỉ cần cô nhường, tôi nhất định sẽ cố sống chết để giữ lấy bí mật."
Hà Liễu tức giận đến mức lo lắng: "Lòng dạ của cô lớn thật đấy. Không được, tôi mà bỏ lỡ cơ hội này thì chỉ có thể giải ngũ thôi, không phải cô đang ở trong đoàn tốt lắm sao?"
Tôn Nhụy khit mũi: "Lúc nào Ngô Giai Giai cũng gây rắc rối cho tôi, cuộc sống của tôi không dễ dàng."
Hà Liễu chế nhạo: "Đó là vì cô đáng đời, tôi thực sự không ngờ cô còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy."
Mắt Tôn Nhụy đỏ hoe: "Tôi và Cảnh Lượng không có quan hệ gì."
Hà Liễu 6 một tiếng: "Không có quan hệ gì, chỉ sờ mo thôi."
Tôn Nhụy khit mũi: "Hà Liễu, tôi nói cho cô biết, nếu cô không nhường cho tôi làm lính hậu cần thì cô cũng đừng hòng nghĩ tới nữa, chúng ta chờ xem ai có bản lĩnh."
Tôn Nhụy rời đi, Hà Liễu đá mạnh vào thân cây khiến toàn bộ tuyết trên cây rơi xuống người mình, Hà Liễu chửi rủa, quay người bỏ đi.
Mạt Mạt chờ bọn họ rời đi mới đi ra từ phía sau cái cây lớn, Trương Ngọc Linh nói: "Không ngờ chỗ của con lại khá hỗn loạn."
Mạt Mạt: "Mọi thứ ở đây đều ổn, nhưng nhà nào cũng khá loạn." Trương Ngọc Linh nói: "Con nên tránh xa những người này ra, phụ nữ phát điên mới tàn nhẫn!"
Mạt Mạt gật đầu: "Con sẽ cẩn thận."
Mạt Mạt còn đang thắc mắc, Tôn Nhụy tuổi còn nhỏ như vậy, làm sao đoàn văn công có thể cử cô ta đi học tập Thanh Nhân, hóa ra là công lao của Hà Liễu.
Ban đầu Mạt Mạt còn đoán rằng trong này có trò mèo gì đó, xem ra là có thật, mà chỗ dựa của Hà Liễu lại bị Tôn Nhụy nhìn thấy, thậm chí lần này Hà Liễu còn không có lối thoát.
Trương Ngọc Linh nghe xong cũng hết hứng thú đi dạo, bà và Mạt Mạt về nhà.
Khi Mạt Mạt trở lại khu nhà, cô tình cờ gặp Hà Liễu, Hà Liễu nhìn Trương Ngọc Linh. Trương Ngọc rất không hài lòng, vì vậy bà kéo Mạt Mạt đi: "Về nhà đi con gái.”
"Vâng ạI”
Hà Liễu sững sờ, cô ta cau mày, đây là mẹ của Liên Mạt Mạt à, còn trẻ như vậy sao? Thấy Liên Mạt Mạt đã đi xa, Hà Liễu mới chợt nhớ ra mình đang cố tình đợi Liên Mat Mạt.
Hà Liễu chạy vài bước đuổi theo Mạt Mạt: "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Mạt Mạt cau mày, Hà Liễu lại định giở trò gì đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận