Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 521. Lừa bịp 1

Chương 521. Lừa bịp 1Chương 521. Lừa bịp 1
Khởi Hàng ảo não vô cùng: "Ai mà biết được cô ta không chịu được cơ chứ, cháu chỉ đẩy khẽ một cái."
Mạt Mạt hỏi: "Bây giờ người thế nào?"
Khởi Hàng bĩu môi: "Cháu thấy không việc gì, ăn như hổ đói, nhưng vừa nhìn thấy Thanh Nhân thì lại kêu đau đầu, cô ta chỉ muốn lừa bịp Thanh Nhân, tức chết cháu rồi."
Mạt Mạt mặc quần áo, Trang Triều Dương ngăn lại: "Anh đi là được rồi, em ở nhà đợi đi."
Mạt Mạt mím môi: "Em phải đi, anh là đàn ông, còn có thể đánh Tôn Nhuy hay sao? Việc này cần em giải quyết."
Trang Triều Dương nhíu mày: "Em giải quyết như thế nào?"
Mạt Mạt hừ một tiếng: "Em tự có biện pháp, đi thôi."
Lúc đám người Mạt Mạt đến bệnh viện, Thanh Nhân đang đứng ở cửa phòng bệnh, Lưu Miểu ở bên cạnh Thanh Nhân: "Anh không sao chứ?"
Thanh Nhân ngồi chồm hổm trên mặt đất, vẻ mặt uể oải: "Cô ta vu vạ cho anh, bắt anh phải cưới cô ta."
Lưu Miểu khó chịu trong lòng: "Sao cô ta có thể như vậy chứ, việc này không trách anh, hơn nữa, em vừa hỏi bác sĩ rồi, cô ta chỉ bị trầy chút da, chẳng có chuyện øì, không được, em phải tìm cô ta nói cho rõ lý lẽ."
Thanh Nhân vành mũ lên trước mắt, trong mắt loé cười, giọng điệu lại rất thấp: "Nói cũng vô dụng, anh đã nói cả nửa ngày rồi, nhưng cô ta chính là cứ vu vạ cho anh, xem ra anh chỉ có thể cưới cô ta."
Lúc này Lưu Miểu cuống lên, đến nỗi đi vòng vòng, miệng còn lải nhải: "Anh không thể lấy cô ta, anh không thích cô ta mà, không thích sao có thể cưới được, anh không thể lấy cô ta."
Thanh Nhân cong môi, giận dữ nói: "Tại sao anh không thể lấy cô ta, dù gì cô gái anh thích cũng đâu có thích anh, đời anh cũng cứ như vậy đi."
"Ai nói cô ấy không thích anh."
Lưu Miểu nói xong, bịt miệng lại, cô ấy vừa mới nói cái gì vậy? Vừa rồi ý của cô ấy là, cô ấy thích Thanh Nhân? Cô ấy thật sự thích Thanh Nhân? Đây chính là thích à?
Thanh Nhân nhảy dựng lên, nắm lấy bả vai Lưu Miểu: "Em nói em cũng thích anh sao?"
Đầu Lưu Miểu dao động giống như cái trống lúc lắc: "Em không biết, em cũng không biết."
Thanh Nhân nắm tay Lưu Miểu: "Dù sao thì anh cũng nghe thấy rồi, em thích anh."
Mạt Mạt bó tay triệt để rồi, tâm tư của Thanh Nhân thật là lớn, lúc này rồi mà còn có thể theo đuổi vợ.
Trang Triêu Dương hắng giọng một cái, Thanh Nhân vội vàng buông tay Lưu Miểu ra, khuôn mặt Lưu Mieu đỏ bừng, xoay người chạy mất.
Thanh Nhân gọi to: "Lưu Miểu."
Mạt Mạt: "Đừng gọi nữa, thằng nhóc này được lắm, việc này mà cũng có thể lợi dụng được."
Thanh Nhân lặng lễ cười: "Ai bảo con bé này đầu óc sao lại chậm chạp như vậy, bây giờ mới thông suốt."
Khởi Hàng ôm cổ Thanh Nhân: "Thằng nhóc này thủ đoạn thật, sau này cần phải dạy người anh em tôi một chút."
"Không có vấn đề."
Mat Mạt: "...”
Trang Triều Dương búng lên trán Thanh Nhân: "Anh thấy thằng nhóc nhà em cũng không coi Tôn Nhuy ra cái gì, vậy chúng ta trở về thôi."
Thanh Nhân kéo áo Trang Triều Dương: "Anh rể đừng mà, em biết hai người sẽ đến, cho nên mới không đặt ở trong lòng, trong lòng em, trên đời này không có việc gì mà anh và chị em không giải quyết được."
Trang Triều Dương: "Việc này thật sự đúng là làm khó chúng ta, chúng ta cũng chỉ đến đưa tiền."
Lúc này Thanh Nhân không cười đùa cợt nhả nữa: "Không phải chứ, hai người cũng không có cách nào ư?”
Mạt Mạt cười: "Được rồi, không trêu em nữa, Tôn Nhuy đâu?" Thanh Nhân chỉ phòng bệnh sau lưng: "Ngủ ở bên trong kial"
Mạt Mạt đẩy cửa ra, trong phòng bệnh chỉ có một mình Tôn Nhuy, Mạt Mạt đi vào, Tôn Nhuy nhắm chặt hai mắt, nhưng lông mi hơi rung rung đã bán đứng cô ta, Tôn Nhuy đã tỉnh dậy.
Mạt Mạt ngồi ở bên giường bệnh: "Dậy đi."
Tôn Nhuy nửa ngày cũng không nhúc nhích, một phút sau mới chậm rãi mở to mắt, kinh ngạc nói: "Chị Mạt Mat chị đã đến rồi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận