Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 322. Thất vọng 2

Chương 322. Thất vọng 2Chương 322. Thất vọng 2
Thất vọng 2
Mạt Mạt hoàn toàn không nói nên lời, anh chàng này cố chấp với ngủ quá đấy: "Ngoại trừ ngủ."
Trang Triều Dương nhìn chằm chằm vào bụng dưới của Mạt Mạt: "Sinh em bé."
Mat Mạt: "...
Chẳng phải vẫn là đi ngủ à! Trang Triều Dương là một kẻ hư hỏng.
Trang Triều Dương đang thầm nghĩ cách lừa vợ lên giường, anh đã có một kế, đáng tiếc Lý Thông lại tới: "Doanh trưởng, triệu tập họp."
Trang Triều Dương khoác áo khoác: "Có việc gấp sao?"
Lý Thông nhỏ giọng nói: "Sư đoàn trưởng của chúng ta đã bị thuyên chuyển đi, đêm qua lại có người mới đến nên muốn mở cuộc họp."
Tráng Triều Dương: "Tin tức của cậu nhanh nhạy đấy."
Lý Thông nhe răng: "Nếu mà không nhanh nhạy thì tôi làm sao có thể gọi là Lý Thông chứ."
"Được rồi, đừng lắm mồm nữa. Cậu đi trước đi, lát nữa tôi tới."
"Vâng, chị dâu ơi, em đi trước đây."
Mạt Mạt: "Ừ." Trang Trieu Dương hơi áy náy nói với Mat Mạt: "Có vẻ như kỳ nghỉ của anh phải kết thúc sớm rồi, hôm nay anh không thể ở cùng em."
Mạt Mạt hơi thất vọng nhưng cô hiểu công việc của chồng mình: "Không sao, anh đi làm đi! Tối nay em nấu món gì ngon cho anh ăn."
Trang Triều Dương ôm mặt Mạt Mạt, hôn lên trán cô: “Anh đi đây."
"ừ"
Trang Triều Dương đi ra ngoài, Mạt Mạt còn rất nhiều việc phải làm, cô dọn dẹp nhà cửa trước rồi giặt quần áo cho Trang Trieu Dương, làm xong cũng đã chín giờ.
Mạt Mạt trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, tìm thấy tấm vải màu xanh lam, may mà trước khi kết hôn cô đã cẩn thận, khi thu dọn quần áo, cô đã lấy hết những thứ hữu ích trong không gian ra. Nếu không Trang Triều Dương thu dọn thấy nhiều vải và len, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Mạt Mạt dùng thước đo bốn thước vải, không chỉ đủ để may quần áo cho đứa trẻ hai tuổi mà còn đủ cho người lớn may áo khoác, sắp xếp như thế nào thì tùy Triệu Đại Mỹ sử dụng.
Mạt Mạt nhìn tấm vải, thấy đơn giản quá nên nghĩ ngợi gói thêm một cân len, lần này thế là đủ.
Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ca ầm ï, Mạt Mạt đặt tấm vải xuống đến đứng trước cửa sổ. Chỉ thấy mấy chiếc xe tải chạy vào, Mạt Mạt liếc nhìn, là một đoàn văn công, phán đoán theo tình hình thì họ sắp sống trong khu vực quân sự mới.
Vì xe ở quá xa nên Mạt Mạt không nhìn rõ lắm, cô quay người trở vào nhà, sắp xếp riêng những thứ sẽ gửi cho Triệu Đại Mỹ, khi nào có địa chỉ thì gửi qua đường bưu điện.
Mạt Mạt liếc nhìn thời gian, đã mười một giờ, Trang Triều Dương còn chưa về, xem ra buổi trưa anh sẽ không về.
Buổi trưa Mạt Mạt ăn nốt phần cháo còn lại, chợp mắt một lúc, sau đó lấy len ra và bắt đầu móc đệm bàn trà, cô biết cách móc đệm, cô đã học được từ Vương Lâm. Mạt Mạt không biết làm những thứ phức tạp mà chỉ biết làm cái đơn giản, cô làm rất nhanh, một buổi chiều đã móc được nửa mét, thêm một buổi sáng nữa là hoàn thành.
Cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ, đến giờ làm bữa tối rồi.
Bữa tối ninh cá khô, nấu canh dưa chuột, món ăn chính là bánh ngô, dọn cơm lên được một lúc Trang Triều Dương mới vê.
Trang Triều Dương nói xin lỗi: "Đợi lâu rồi đúng không!"
Mạt Mat cầm lấy áo khoác của Trang Triều Dương: "Em mới làm xong."
Trang Triều Dương ngửi thấy mùi thơm của thức ăn: "Cơm vợ nấu rất thơm."
Mạt Mạt cười: "Mau rửa tay ăn cơm đi."
"ừ" Mat Mat thay Trang Trieu Dương đang ăn ngẫu nghiến: "Buổi trưa anh không ăn à?"
Trang Triều Dương húp một ngụm canh, thông khí mới nói: "Nào có thời gian đâu, mọi người đều đói đó!"
Mạt Mạt thản nhiên nói: "Em thấy đoàn văn công, định vào quân khu ở sao?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ, đoàn văn công lục quân được điều chuyển đến."
Mạt Mạt ngừng ăn bánh, đoàn này nghe quen quái
Bạn cần đăng nhập để bình luận