Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1152. Ăn rồi chờ chết 2

Chương 1152. Ăn rồi chờ chết 2Chương 1152. Ăn rồi chờ chết 2
Mạt Mạt nghĩ cũng phải, để lại cái mà có thể chuyển qua cho cô, đã viết xong địa chỉ rất nhanh, Mạt mạt chỉ viết đại viện, không viết địa chỉ cụ thể, có thư tìm cô, gác cổng sẽ đưa vào.
Lý Ngọc Chí cười: "Chờ tôi sửa sang lại, lúc mọi người tới lấy bằng tốt nghiệp, một mình tôi gửi một phần."
Bàng Linh cười: "Lớp trưởng, cậu quá tốt."
Lý Ngọc Chí: "Ai bảo tôi là lớp trưởng chứi"
Bữa cơm này ăn đến tận lúc trời tối, nam sinh cũng không uống nhiều rượu, nhiều lắm chỉ là đỏ mặt, vẫn còn có thể đi thẳng.
Mạt Mạt lái xe tới, chở Bàng Linh về đại viện, Bàng Linh nhìn các bạn học đi vê trường: "Mọi người sắp đường ai nấy đi rồi, sau này cũng không biết có thể gặp lại hay không?"
Mạt Mạt: "Có thể gặp, có thể tổ chức họp lớp, nhưng có thể mọi người không nhất định sẽ tới toàn bộ, đến lúc đó mọi người đều có chuyện của riêng mình"
Bàng Linh: "Còn không biết tất cả mọi người được điều phối đến nơi nào, cháu đã định trước rồi, ở thủ đô, ban đầu cháu cũng là công an, hồ sơ cũng ở đây, trực tiếp điều phối."
Mạt Mạt biết Bàng Linh được bảo lưu chức vụ công an, nói cho cùng, Bàng Linh may mắn, có thể điều phối, tránh việc bị phân ra địa phương khác.
Tất cả mọi người đều muốn ở lại thủ đô, có năng lực nhất định sẽ tìm quan hệ, không có năng lực cũng sẽ nghĩ biện pháp, ở niên đại này được ở lại thủ đô có ý nghĩa rất khác biệt.
Bàng Linh nói tiếp: "Mợ út, mợ đi rồi, cháu sẽ nhớ mợ."
Mạt Mạt cười: "Nhớ mợ thì đến thăm mợ, mợ dẫn cháu đi xem sự phát triển nhanh chóng của phương nam."
Bàng Linh: "Cháu sẽ đến, đến lúc đó sẽ dựa dẫm vào nhà mợ.”
Mạt Mạt: "Được, trong nhà có chỗ ở, tuỳ cháu ở bao lâu."
"Cứ quyết định như vậy đi."
"Vâng."
Mạt Mạt về đến nhà, Miêu Tình đưa Thất Cân cho Mạt Mạt: "Bọn nhỏ đã ăn xong rồi, mẹ cũng về đây."
Mạt Mạt : "Mẹ, bên ngoài trời tối, lúc mẹ bước đi thì nhìn một chút."
"Có đèn đường, yên tâm đi!"
Miêu Tình nói xong đóng cửa, động tác dứt khoát vô cùng, thiếu chút thì đụng phải mũi Mạt Mạt.
Tùng Nhân bế Thất Cân, cười nói: "Bà ngoại về xem hý kịch trên TV, sắp diễn rồi."
Mạt Mạt nhìn thời gian, sắp bảy giờ rưỡi rồi, thảo nào mẹ đi vội vã như vậy. Mat Mat nói với Tùng Nhân: "Con trông em một lát nhé, mẹ đi tắm."
Tùng Nhân: "Vâng."
Rất nhanh Mạt Mạt đã rửa mặt xong, đi ra ngoài bế Thất Cân về ngủ, đi tới cửa nói với Tùng Nhân và An An đang xem phim truyền hình: "Hai đứa cũng đi ngủ sớm một chút."
Tùng Nhân và An An: "Con biết rồi."
Mạt Mạt rất mệt mỏi, cả ngày hôm nay đều không nhàn rỗi, ngày mai có thể ngủ nướng rồi, một tuần sau đi lấy ảnh chụp và bằng tốt nghiệp, Mạt Mạt đã tốt nghiệp rồi.
Ba ngày sau, Mạt Mạt tiễn cả nhà Vương Thiết Trụ và Đại Mỹ đi, buổi chiều Mạt Mạt lại đi gửi kiện hàng qua bưu điện, lần này trong túi đều là quần áo xuân thu hạ, còn có một số chăn mền đồ dùng, bát đũa không mang đi, Mạt Mạt dự định đến đó rồi mua lại lần nữa.
Hai năm này, Mạt Mạt cho thuê cửa hàng ở thủ đô, đã tích trữ được bốn mươi nghìn, năm nay tiên thuê cửa hàng lại tăng giá, đầu năm nay doanh thu của Mạt Mạt đã là bốn mươi nghìn rồi.
Mạt Mạt còn chưa tính đến cửa hàng ở nước M đâu! Nếu tính cả thì năm nay Mạt Mạt được gần một trăm nghìn, thảo nào trong tiểu thuyết trọng sinh đều muốn mua bất động sản, quả thực có đạo lý, chỉ riêng tiền cho thuê đã có thể có một cuộc sống ăn no rồi nằm chờ chết rồi.
Với lại sau này tiền thuê vẫn sẽ tăng, nhà Mạt Mạt chỉ riêng tiền thuê hàng năm đã rất khả quan rồi, chỉ cần không có ai phá của, là đủ cơm áo cho cả nhà.
Mạt Mạt lái xe về đến nhà, dưới lầu có một chiếc xe đang đậu, Mạt Mạt cho là Thẩm Triết trở về rồi, mở cửa xem thì không phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận