Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1234. Nhìn nhầm 2

Chương 1234. Nhìn nhầm 2Chương 1234. Nhìn nhầm 2
Bên này Mạt Mạt tới muộn nên thức ăn mang lên hơi chậm một chút, Thẩm Triết rất thích uống trà, đừng thấy nước trà có giá rẻ, anh ấy cũng có thể phân biệt được mùi vị.
Nơi này không phải chỗ nghiên cứu thảo luận công việc, Thẩm Triết uống trà, Mạt Mạt nhìn chăm chú xung quanh.
Những người xung quanh có người đeo giày Tây, có người lôi thôi lếch thếch, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, đều có một luồng khí phách, những người này cũng là những kẻ khai thác ở đặc khu kinh tế, những người chứng kiến kỳ tích.
Ánh mắt Mạt Mạt không tự chủ được nhìn về phía Từ Liên, cô ta không ở thủ đô, vậy mà lại tự nhiên tới đặc khu.
Phạm Đông cũng lợi hại, như này là quang minh chính đại nuôi vợ bé! Cũng không biết cô Kỳ có biết không?
Mạt Mạt không nhìn thấu được cô Kỳ, nửa năm nay, hành động của Từ Liên càng lúc càng làm càn, theo như lý thuyết, cô Kỳ hẳn là nên chú ý tới rồi, nhưng kết quả, vẫn là bạn thân tình thâm với Từ Liên như cũ.
Có lúc Mạt Mạt nghĩ mãi không ra, cho dù có ngốc nghếch, cũng là đứa bé lớn lên ở nhà họ Kỳ, những lời thì thầm bên tai cũng nên biết không ít, sao lại dễ bị lừa gạt như vậy? Phải biết là, hình như ở đại viện chỉ có cô Kỳ là không biết.
Ánh mắt Mạt Mạt rất nhanh đã bị tay Từ Liên thu hút, tay cô ta vẫn luôn sờ vào bụng dưới.
Mạt Mạt ngây ngẩn cả người, cô đã là người sinh được ba đứa con, xem ra Từ Liên lại có rồi hả?
Từ Liên cũng thật sự lợi hại, có con rồi, chờ Phạm Đông không cần nhà họ Kỳ nữa, nói không chừng thật sự có thể có khả năng lên chức, Phạm Đông cho phép gọi chị dâu là biết rồi.
Mạt Mạt đã nghĩ đến há hốc miệng, chưa kết hôn mà có con, tức là đã đâm vào cột sống rồi, Từ Liên vẫn là sinh viên đại học, kết hôn thì không có khả năng, cho nên chắc là Từ Liên sẽ thôi học.
Nếu như hai vị nhà họ Từ mà biết chuyện này, khẳng định bị chọc giận chết mất.
Tiếng ho khan của Thẩm Triết cao hơn một chút, Mat Mạt mới hoàn hồn: "Anh họ có chuyện gì thế?"
Thẩm Triết: "Anh thấy em hình như có chuyện gì đó, nghĩ gì thế, mất hồn như vậy?"
Mạt Mạt cười: "Em nói, anh cũng không biết, còn chẳng bằng không nói!"
Thẩm Triết: "Vậy thì không nói, đồ ăn lên rồi, ăn cơm thôi, cơm nước xong xuôi thì em về đi, sáng mai tới là được."
Mạt Mạt cầm lấy đũa: "Được, sáng mai em tới."
Thẩm Triết ăn nhanh vô cùng, như này là buổi sáng nhịn đói rồi, Mạt Mạt: "Anh cần phải ăn cơm đúng giờ, tiên kiếm không hết, sức khoẻ mới là quan trọng nhất, có câu nói này hay lắm, làm người lúc có tiền, nhất định phải có sức khoẻ tốt, bạn mới có thể tiếp tục chiến đấu."
Thẩm Triết: "Chỉ có mấy ngày này, có hàng tới đây, làm xong đợt này là được rồi, anh có thể nghỉ ngơi mấy ngày, vừa vặn trở về thủ đô nhìn xem."
Mạt Mạt nghe nói trở về thủ đô, mắt sáng rực lên, đến bên này gần một tháng rồi, cô rất nhớ cha mẹ.
Đáng tiếc cô vừa tới bên này không đi được, một người vừa đi vừa về cần một tuần, quá tốn thời gian, hôm nay cô nhìn qua nội dung công việc, vẫn còn rất nhiều.
Mạt Mạt chỉ có thể thở dài: "Lúc vê mang hộ em vài thứ."
Thẩm Triết: "Được."
Bên này Mạt Mạt ăn nhanh, hai người quét sạch cả rau, bụng đã no căng, Mạt Mạt đứng dậy trả tiền, cả thảy tốn 20 đồng.
Ở nơi này thức ăn vẫn là đồ quý giá, phải biết Mạt Mạt mới gọi 3 đĩa đồ ăn, cũng không phải món gì đắt đỏ.
Bữa cơm này 20 đồng, Mạt Mạt cảm thấy, vẫn nên mang cơm thì tiết kiệm hơn được một ít, mặc dù tiền trong nhà Mạt Mạt không ít, nhưng lúc nên tiết kiệm thì cô vẫn sẽ tiết kiệm.
Mạt Mạt và Thẩm Triết đi ra ngoài, giờ cơm trưa, xe cộ phía ngoài vẫn rất nhiều, xe hơi nhỏ ở đặc khu kinh tế không ít đâu.
Mạt Mạt nhìn chằm chằm người đang ẩn núp, nói ra một câu không đầu không cuối: "Cũng có lúc em nhìn nhầm người đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận