Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1231. Người quen 1

Chương 1231. Người quen 1Chương 1231. Người quen 1
Người quen 1
Mạt Mạt đứng dậy đi nghe điện thoại. Diệp Phàm nhìn theo, rất muốn nghe, nhưng vừa nghĩ đến ngày sau ở chung liền đè nén ý nghĩ này, kéo tay con gái đứng dậy: "Được rồi, chị về trước, em bận gì thì cứ làm đi."
Mạt Mạt đã nhận điện thoại, khách sáo nói: "Em không tiễn chị nhé."
Diệp Phàm: "Không cần tiễn, đều là hàng xóm cả mà."
Diệp Phàm nói xong kéo tay con gái rời đi, Mạt Mạt lúc này mới trả lời Trang Triều Dương: "Đồng chí Triều Dương, gọi điện về có chỉ thị gì không?"
Trang Triều Dương vừa mới họp xong, cười khẽ: "Anh cũng không dám đưa ra chỉ thị cho nóc nhà đâu."
Mạt Mạt nghe vậy bật cười thành tiếng: "Nghiêm túc chút đi, anh nói đi, lúc này gọi điện thoại trở về nhất định là có việc!"
Trang Triều Dương tháo nút áo ở cổ cho đỡ mệt mỏi: "Quả thật là có việc, cha mẹ Ngô Ảnh đều là nhà nghiên cứu khoa học, hiện tại đều đang làm nghiên cứu, không có thời gian tới đây chăm sóc. Em cũng không thể luôn đi qua đó như vậy, ban ngày phải đi làm, buổi tối đi qua đó chăm sóc quá mệt mỏi, hơn nữa còn là chuyện của Khởi Hàng, vợ, cứ để cho Khởi Hàng tìm hộ lý là được rôi."
Mạt Mạt nghe Trang Triều Dương nói nhiều như vậy, cảm thấy rất mát lòng: "Sao anh biết em qua đó chăm sóc?”
Trang Triều Dương: "Hôm nay Tiểu Lưu đi, vừa gọi điện thoại đến nói cho anh."
Mat Mạt vừa nói khóe mắt vừa cong lên: "Đồng chí Trieu Dương, anh đau lòng cho em chứ gì."
Trang Triều Dương cũng không giấu diếm: "Vợ anh vừa phải chăm lo cho gia đình còn phải giúp Khởi Hàng thu dọn đống hỗn độn này, anh cũng không nỡ."
Quả thật Mạt Mạt không có thời gian chăm sóc cho Ngô Ảnh, hôm nay Trang Triêu Dương không nói thì cô đi bệnh viện cũng sẽ nói với Khởi Hàng. Nói thật, chuyện của Ngô Ảnh, nếu Khởi Hàng có ý thì vẫn là Khởi Hàng tự thân ra trận là tốt nhất.
Mạt Mạt nói: "Em biết rồi, đúng rồi, tuần này anh có vê không?"
Trang Triều Dương: "Có."
Mat Mạt: "Được, em chờ anh về. "
Trang Triều Dương nhếch khóe miệng: "Ừ."
Mạt Mạt cúp điện thoại, Trang Triều Dương cả ngày đều rất bận rộn, hiện tại không chỉ kinh tế đang phát triển, tất cả đều đang tiến hành cải cách, quân đội cũng vậy.
Kiếp trước tuy rằng Mạt Mạt chưa từng trải qua thập niên tám mươi, nhưng trên tư liệu cũng đã xem qua, ảnh cũ lúc đó đêu là khoảng năm 1985. cũng không phát triển nhanh như bây giờ.
Mạt Mạt không thể không thừa nhận, cánh của Hướng Hoa rất cứng rắn, so với cô còn cứng rắn hơn nhiều, một mình anh ta tổ chức mạng lưới quan hệ lớn như vậy, cũng rất lợi hại, tuy rằng cuối cùng vẫn là tự mình tìm đường chết.
Mạt Mạt một tay chống cằm, cũng không biết phát triển quá nhanh thì có ảnh hưởng gì đến tương lai không, hiện tại cô đã không thể dùng ký ức kiếp trước để đánh giá nữa rồi.
Mạt Mạt đứng lên, không nghĩ tới chuyện đó nữa, dù sao trước mắt thấy phát triển tốt là được rồi.
Buổi trưa Mạt Mạt nấu cơm xong đi tới bệnh viện, đừng nhìn bây giờ phát triển, nhưng bữa ăn trong bệnh viện vẫn không ra sao, canh chỉ có nước, nhạt nhếo vô cùng.
Mạt Mạt chờ Ngô Ảnh ngủ rồi liền kéo Khởi Hàng ra nói chuyện thuê hộ lý chăm sóc, Khởi Hành đột nhiên nói một câu: "Người ngoài có thể chăm sóc tốt được không?”
Mạt Mạt liếc mắt một cái: "Nói cho cùng thì cháu mới là người ngoài nhất đấy."
Khuôn mặt Khởi Hàng lập tức đỏ lên, cảm thấy mợ út nhìn thấu hết thảy, ấp úng không hé răng nữa, Mạt Mạt cũng lười quản Khởi Hàng!
Khởi Hàng đã gần ba mươi tuổi rồi, chuyện của mình thì tự mình xử lý, cô cũng không tham dự. Mat Mat nói: "Được rôi, việc này giao cho cháu, chiều nay tìm người đi. Mợ về trước đây, buổi tối lại đưa cơm sang. Ngày mai mợ phải đi làm, thật sự không tới được, cháu đi tới mấy nhà hàng xung quanh gọi đồ ăn."
Khởi Hàng bĩu môi, định nói mình không quen với khẩu vị miền nam, nhưng rồi lại sửng sốt, tại sao mình càng sống càng trẻ con vậy, lại coi mợ út trạc tuổi mình thành mẹ mình? Khởi Hàng run rẩy: "Cháu biết rồi."
Mạt Mạt cầm hộp cơm rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận