Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 313. Thích 1

Chương 313. Thích 1Chương 313. Thích 1
Thích 1
Khi Mạt Mạt tỉnh dậy thì đã là tám giờ tối, cả người cô đau nhức, động đậy cũng đau, cô nằm trên giường như một xác chết, không dám động đậy.
Mat Mạt vừa động đậy, Trang Triều Dương lập tức tỉnh dậy, áy náy xoa xoa eo Mạt Mạt: "Là anh làm em đau, em đau ở đâu anh xoa cho em."
Mạt Mạt không hả giận cắn Trang Triều Dương: "Giờ anh ra vẻ làm gì, lúc nãy em bảo anh dừng lại thì tại sao anh không dừng?"
Trang Triêu Dương: "Anh dừng lại rồi mà!"
Mạt Mạt nghiến răng: "Nhưng sau đó anh lại cử động."
Ngọn lửa vừa giảm xuống của Trang Triều Dương lại bùng lên: "Vợ à, em đang trêu ghẹo anh!”
Mat Mạt: "..."
Cô đã nói gì? Cô chả nói gì cả! Sao lại thành trêu chọc Trang Triều Dương rồi?
Trang Triều Dương nhịn một hồi, ngọn lửa cũng dịu đi nhiều, không dám ôm Mạt Mạt nữa, anh quay người lại nói: "Vợ ơi, em đói bụng rồi đúng không? Anh đi nấu mì."
Bây giờ Mạt Mạt cử động một ngón tay cũng không muốn động, cô nằm sấp giả chết: "Không muốn ăn, ăn không vô." Trang Triêu Dương thấp giọng cười nói: "Vợ muốn anh đút em ăn sao? Anh rất sẵn lòng nha."
Mat Mạt: "...
Cô cảm thấy kết hôn là một sai lầm, cô ghẹo không lại Trang Triều Dương. Được rồi, cô không dám ghẹo, ghẹo rồi đến cuối cùng người phải trả giá nhất định sẽ là cô.
Trang Triều Dương vào bếp đun nước nóng, giặt khăn tắm lau người cho Mạt Mạt, Mạt Mạt trốn dưới chăn: "Em tự làm được, anh đi nấu mì đi! Em đói rồi."
Sức mạnh của Mạt Mạt không mạnh bằng Trang Triều Dương, Trang Triều Dương ôm lấy Mat Mạt: "Anh đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của em rồi, về sau chuyện này sẽ là điều bình. Đồng chí Mạt Mạt à, em phải làm quen với nó."
Mạt Mạt cười: "Thưa đồng chí Trang Triều Dương, em là một đồng chí nữ, em không thể quen được."
Trang Triều Dương cưng chiều nhéo mũi Mạt Mạt: "Vậy anh sẽ để vợ anh từ từ làm quen."
Mat Mạt có dự cảm không lành: "Anh muốn làm gì?"
Trang Triều Dương tự tin trả lời: "Các cặp vợ chồng mới cưới "vận động" hàng đêm là chuyện bình thường."
Mạt Mạt: "Anh đừng dọa em, em sẽ về nhà mẹ đẻ đấy." Trang Trieu Dương cười đắc chí: "Đông chí Liên Mạt Mạt à, xem em sợ chưa kìa, anh trêu em thôi!"
Mat Mat biu môi: "Nhưng em không nhìn ra anh giống như đang nói đùa. Nếu anh dám hành hạ em mỗi đêm, chúng ta sẽ ngủ riêng phòng, em nói được làm được."
Trang Triều Dương: "Vợ à, coi như em độc ác."
Mat Mạt đắc ý khịt mũi, Trang Triều Dương cũng lau người cô xong, anh đặt Mạt Mạt trở lại trong chăn. Mạt Mạt chỉ huy Trang Triều Dương đi tìm bộ đồ ngủ, bộ đồ ngủ này là Mạt Mạt tự may, tay lỡ và phần dưới cắt xén, mặc vào mùa hè rất mát mẻ.
Trang Triều Dương cứ nhìn Mạt Mạt chằm chằm, khiến Mạt Mạt mất tự nhiên: "Không phải anh muốn nấu mì à, mau đi đi."
Trang Triều Dương miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, đi vào phòng bếp. Eo Mạt Mạt không còn đau mấy nữa, cô xỏ giày đi xuống đất, nhặt quần áo trên mặt đất, giũ sạch bụi bẩn rồi gấp lại để vào trong tủ quần áo.
Tủ quần áo đặt làm riêng của Mạt Mạt rất lớn, hoàn toàn có thể chứa hết quần áo. Có hai hộp quần áo, Mạt Mạt đau lưng nên thực sự không sắp xếp được, chỉ có thể cất đi, định ngày mai sẽ làm sau.
Mạt Mạt thay chăn ga trước, màu đỏ mận trên chiếc chăn bông màu xanh lam quá dễ thấy, cô vội vàng cuộn lại mang vào phòng tắm định giặt.
Lúc này Trang Triều Dương đã làm xong mì, Mạt Mạt ngửi thấy mùi thơm. Cô thật sự rất đói, Trang Triêu Dương lau tay cho Mat Mạt: "Em ăn mì trước đi, anh giặt cho."
Mạt Mạt nắm chặt cái chậu: "Không, em tự giặt được."
Trang Triều Dương biết tại sao Mạt Mạt ngại ngùng, anh đẩy Mạt Mạt ra khỏi phòng tắm rồi đóng cửa lại, Mạt Mạt xấu hổ nghiến răng.
Mạt Mạt ngồi trước bàn, cô thực sự đói nên múc đầy một bát lớn cho mình, ăn từng miếng lớn, khi Trang Triều Dương giặt xong ga trải giường, Mạt Mạt đã ăn no.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận