Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 80. Tâm tư Hướng Triều Dương! 2

Chương 80. Tâm tư Hướng Triều Dương! 2Chương 80. Tâm tư Hướng Triều Dương! 2
Liên Thanh Bách thấy Mạt Mạt không chịu nhận, chỉ có thể giữ lại, có chút thương cảm, em gái anh đã trưởng thành rồi.
Mạt Mạt chớp chớp mắt: "Vậy mới được chứ, anh cứ tích góp đi, cưới vợ cần không ít tiền đâu. Đúng rồi anh, mình đã chọn được ngày chưa?"
"Làm gì mà nhanh như vậy chứ, thế nào cũng phải chờ cho Triệu Tuệ tốt nghiệp mới được."
"Ái chà, vậy lúc ở trường em vẫn gọi là Triệu Tuệ hả, hay là chị dâu thế?"
Liên Thanh Bách đáp: "Chị dâu."
Mạt Mạt cười ha ha, xem ra anh cả thật sự coi trọng Triệu Tuệ rồi. Anh cả cô sau này có phúc khí rồi.
Liên Thanh Bách trò chuyện một hồi rồi trở vê nằm.
Mạt Mạt ngồi một lúc, cảm giác đầu ngón chân không còn đau lắm liền mang giày bước xuống đất. Ngày mai anh cả sẽ đi, cô còn phải nấu thêm vài món ăn ngon cho anh nữa.
Trong khoảng thời gian này, trong nhà cất giữ không ít thứ tốt, Mạt Mạt dùng không ít dầu để chiên cá, cuối cùng nêm gia vị rồi cho vào hộp lớn đã chuẩn bị sẵn, nếu ăn tiết kiệm thì cũng đủ để anh cả ăn một tuần! Thỏ hong gió đem hâm, sau đó xào với sả ớt, hương thơm nồng đậm, cho vào hai bình đóng chặt lại.
Mạt Mạt lại trộn bột mì, đem số bột mì còn lại dùng hết, buổi tối cô định gói sủi cảo, nhân là thịt lợn hành tây, thịt là do nhà Triệu Tuệ mang đến.
Đến lúc Điền Tình đi ra, Mạt Mat đã gói sắp xong rồi: "Con gái, sao con không gọi mẹ?"
"Mẹ, khó khăn lắm mẹ mới có thời gian nghỉ ngơi như vậy mà, làm sao con nỡ gọi mẹ chứ. Với lại cũng không có bao nhiêu thứ phải làm đâu mà."
Điền Tình rửa tay xong ngồi xuống giúp cô gói sủi cảo, vừa làm vừa cười nói: "Vẫn là con gái biết thương mẹ nhất, sau này không biết tiện nghi cho thằng nhóc nhà nào đây."
"Ui", Mạt Mạt cán trúng ngón tay rồi.
Điên Tình kéo tay Mat Mat qua: "Sao lại cán trúng tay thế, đỏ hết lên rồi này, may mà không bị sưng, con qua gói sủi cảo đi, để mẹ cán vỏ cho."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mạt Mạt buông cây chày cán bột xuống, đầu ngón tay co lại vì đau, trong lòng thầm mắng Hướng Triều Dương.
Điền Tình nhìn con gái mình vài lần, thăm dò hỏi: "Con gái à, có phải là con đang yêu không đấy?"
Mạt Mạt sợ chết khiếp: "Không có, con không có đâu."
"Không có là tốt. Con vẫn còn nhỏ, làm sao cũng phải đợi tới mười tám tuổi mới được. Bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là học tập. Mẹ là người từng trải, con cứ nghe lời mẹ là không sai đâu."
Mạt Mạt đáp lại, thuận theo hỏi: "Mẹ, lúc trước mẹ và cha con quen nhau như thế nào thế?"
Điền Tình hơi ngượng ngùng: "Đang nói con mà, sao lại kéo đến mẹ thế hả?"
"Mẹ, con tò mò lắm mà, mẹ nói cho con biết đi."
Điền Tình nhớ lại: "Trong nhà hồi đó chỉ có mẹ sống với ông nội. Thân thể ông nội không tốt lắm, mấy công việc nặng nhọc thì hầu như là mẹ làm hết. Cha con thì lại nhiệt tình, tâm địa cũng tốt nữa, thường xuyên đến giúp mẹ làm việc."
Mạt Mạt thầm nghĩ, quả nhiên là tác phong của cha cô, nhìn chuẩn, từng bước bao vây, trấn áp, cuối cùng chỉ một lần là bắt được. Sau đó liền im lặng, Hướng Triều Dương đối với cô hình như cũng như vậy.
Ở bộ đội, Hướng Triều Dương cùng chính ủy Khổng Á Kiệt vừa họp xong trở về. Khổng Á Kiệt ở trong văn phòng đi hết vòng này đến vòng khác: "Mệnh lệnh này đến quá đột ngột, tại sao lại đột nhiên điều đoàn chúng ta đến quân khu mới thành lập ở Dương Thành chứ?"
"Quân khu mới không tốt sao?"
Khổng Á Kiệt rất bực bội: "Đương nhiên là không tốt rồi. Quân khu mới thành lập được có hai năm, nhiều chỗ cơ sở vật chất phụ trợ cũng chưa hoàn thiện nữa. Những cái khác chưa nói, chỉ nói tới khu nhà ở cho gia đình quân nhân lúc này còn chưa xây. Người nhà của quân nhân đoàn chúng ta phải làm sao bây giờ?”
"Mệnh lệnh đã truyền xuống rồi, ai cũng không thay đổi được đâu. Phía bên quân đội sẽ sắp xếp tốt cho người nhà quân nhân. Nếu như chưa có nhà ở thì cứ ở tạm vài chỗ trống nào đó trước đã, cứ chấp nhận tạm một chút rồi thì tất cả sẽ tốt lên thôi."
Khổng Á Kiệt nói đều chỉ là những chuyện bên ngoài, ý nghĩ thật của anh ta là, ở quân khu cũ có cơ hội thăng tiến rất lớn. Nếu đi tới quân khu mới, cái này phải chịu đựng bao nhiêu năm nữa đây?
Hướng Triều Dương thấy Khổng Á Kiệt rời đi rồi, liền lấy ra văn kiện, đây là danh sách đề cử của trường quân đội. Ý của anh rể vốn là để cho anh đi học trường quân đội, hy vọng có thể tránh được sóng gió, anh cũng đã một mực suy nghĩ. Nhưng rồi nghe Mạt Mạt nhắc tới Bàng gia, ý thức được tình hình nghiêm trọng nên cố ý cùng anh rể nói chuyện kỹ càng, cuối cùng cũng đồng ý đi tới quân khu mới. Trong danh sách đề cử của trường quân đội cũng không thể lãng phí được, vừa lúc anh có tính toán khác.
Nơi đề tên, Hướng Triều Dương không hề do dự cầm bút viết: "Liên Thanh Bách".
Bạn cần đăng nhập để bình luận