Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 275. Lính đào ngũ 1

Chương 275. Lính đào ngũ 1Chương 275. Lính đào ngũ 1
Lính đào ngũ 1
Thanh Nghĩa quay đầu lại nhìn đường phố, lại nhìn Thanh Nhân, đấu tranh tư tưởng dữ dội, nắm tay siết chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Chị, em muốn thay đổi cách sống, không muốn tham gia vào quân đội nữa."
Mạt Mạt xác nhận lại một lần nữa: "Em có chắc là em đã nghĩ kỹ chưa, cho dù trong tương lai có gập ghềnh cỡ nào, chông gai cỡ nào, em cũng sẽ không hối hận?"
Lần này ánh mắt Thanh Nghĩa đã kiên định hơn rất nhiều: "Sẽ không hối hận."
Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào mắt em trai mình, trong mắt em trai bây giờ không có chút do dự nào hết, lúc này mới yên tâm. Về phần tương lai sau này, có cô ở đây rồi, nhất định em trai cũng sẽ không tệ.
"Về nhà đi, ở nhà vẫn còn một trận chiến khó khăn đang chờ em đấy."
Thanh Nhân: "Chị, chị mặc kệ nó à?"
"Con đường là do nó chọn, chị không thể kiểm soát được."
Thanh Nhân đỏ mắt, trừng mắt nhìn Thanh Nghĩa: "Đồ lừa đảo."
Mạt Mạt có thể hiểu được cảm xúc của Thanh Nhân, cặp song sinh từ khi sinh ra cho đến nay đều chưa từng tách nhau ra, vốn đã nói là sẽ cùng nhau đi bộ đội, kết quả là Thanh Nghĩa nửa chừng từ bỏ, Thanh Nhân cảm thấy mình bị phản bội.
Thanh Nghĩa nhìn anh ba chạy đi: "Chị, có phải anh ba giận em lắm không?"
"Em còn biết nữa à, thật sự không dễ đấy. Chị nói cho em biết, không chỉ Thanh Nhân tức giận mà nhà chúng ta cũng không ai là không tức giận hết."
Cặp song sinh có thần giao cách cảm với nhau, Thanh Nhân cảm thấy khó chịu thì cậu cũng thấy khó chịu: "Chị, vậy sau này cũng sẽ không để ý tới em nữa phải không?"
Mạt Mạt xoa đầu em trai mình: "Không đâu, anh ba em chỉ giận một lúc là sẽ tốt rồi."
Thanh Nhân không chắc chắn hỏi lại: "Thật à?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng thế, đã nhiều năm như vậy rồi, em đã lừa nó bao nhiêu lần mà có thấy nó tức giận bao giờ đâu? Yên tâm đi, nhất định nó đang đứng ở cửa nhà chờ em đấy."
Thanh Nghĩa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Dạ."
Bây giờ không có Thanh Nhân ở đây, Mạt Mạt hỏi thẳng: "Em là vì Y Y mới muốn về nông thôn phải không?”
Thanh Nghĩa đã sớm biết chị gái mình nhìn ra cái øì, cũng không giấu diếm: "Quả thật cô ấy là một nhân tố, em cũng không phủ nhận điều này, nhưng kỳ thật chủ yếu vẫn là ở bản thân em. Chị à, trong nhà chúng ta có cha chúng ta từng là bộ đội, anh cả đang tại ngũ, anh ba cũng sắp đi bộ đội rôi. Em trai vẫn còn nhỏ nhưng xem tình hình có vẻ cũng muốn đi bộ đội, nếu cộng thêm em, cả năm người đều làm lính cả, có đôi khi em suy nghĩ, có phải nên có gì đó thay đổi không?"
Mạt Mạt không nói gì, đợi Thanh Nghĩa nói tiếp: "Nếu mà nói thích làm lính thì quả thật là em cũng thích, nhưng cũng không đến mức nhất quyết phải vào bộ đội cho bằng được. Em đã từng nghiêm túc suy nghĩ về bản thân mình, điều mà em khao khát chính là tự do chứ không phải là bị trói buộc bởi quy tắc và luật lệ, chị có hiểu những điều em nói không?"
Đương nhiên Mạt Mạt hiểu rõ, trong kiếp trước nếu không phải thằng nhóc này bị bắt thì nhất định sẽ có một địa vị không nhỏ trong giới kinh doanh sau này. Thằng nhóc này thích những ngành nghề không chịu sự ràng buộc, chỉ là thời đại này hạn chế thằng bé mà thôi.
"Nghe được suy nghĩ của em, chị cảm thấy yên tâm hơn đấy."
Mạt Mạt dừng một chút: "Nếu đã nhắc tới Y Y, chị cũng hỏi một câu, em đã nhận định Y Y rồi à?"
Nhắc đến chuyện tình cảm, Thanh Nghĩa có chút ngượng ngùng: "Em cảm thấy cô ấy rất tốt."
Mat Mat trêu chọc nói: "Y Y thì không nghĩ như vậy đâu, em cứ luôn hung dữ với cô ấy như vậy, cô ấy chỉ thiếu chút nữa trốn em thôi."
Thanh Nghĩa cũng lo lắng, bây giờ mà cậu có tỏ ra ân cần thế nào thì Tiên Y Y cũng chỉ đề phòng cậu thôi.
Về đến cửa, quả nhiên Thanh Nhân đã chờ ở cửa, tức giận nói: "Liên Thanh Nghĩa, em là con rùa à?”
Thanh Nghĩa cười nịnh nọt: "Anh ba."
Thanh Nhân hừ một tiếng: "Chờ qua cửa ải của cha đi đã, xem anh tính sổ với em thế nào."
Thanh Nghĩa vội vàng xum xoe: "Mặc anh xử trí."
Thanh Nhân: "Chị, bây giờ chúng ta đi nói với cha luôn hay là chờ đến tối cha về đã rồi nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận