Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 449. Mẹ chồng 1

Chương 449. Mẹ chồng 1Chương 449. Mẹ chồng 1
Mẹ chồng 1
Dương Diệp chỉ giới thiệu đúng một câu, không còn gì khác. Mạt Mạt khẽ nhíu mày, xem ra Y Y và mẹ chồng có quan hệ không hòa hợp lắm.
Tiền Y Y lên tiếng: "Cháu chào ông Miêu."
Miêu Chí cười nói: "Ừ ừ."
Mạt Mạt đi tới trước mặt Y Y, nắm tay Y Y: "Y Y, tớ chờ cậu mấy ngày rồi, cậu đến khi nào đấy!"
Dương Diệp sửng sốt: "Các con quen nhau sao?"
Tiền Y Y nắm tay Mạt Mạt: "Đúng vậy, chúng con là bạn thân, người gửi chăn lông cho con là Mạt Mạt đấy ạ."
Dương Diệp cười khan: "Thì ra là Mạt Mạt, mẹ còn tưởng là ai col"
Miêu Chí nháy mắt với Mạt Mạt: "Mạt Mạt dẫn bạn của cháu đi thăm quan đi, bọn ông nói chuyện."
"Vâng ạ."
Mạt Mạt kéo Y Y lên lầu, Y Y thở hắt ra: "Tớ sắp chết ngạt rồi."
Mạt Mạt cười: "Vừa rồi cậu giả bộ ra dáng lắm mà."
Y Y trợn tròn mắt: "Mẹ chồng tớ là người rất chú trọng đến hình thức, ra ngoài cũng có yêu cầu, mọi hành động lời nói đều phải đúng mực, nhất định phải tỏ ra đoan chính. Cậu không biết thôi, ra ngoài với bà ây rất mệt."
Mạt Mạt hỏi nhỏ: "Quan hệ giữa cậu và mẹ chồng không tốt à?"
Y Y nói: "Tớ ỷ lại vào con trai của bà ấy, cậu cảm thấy bà ấy có thể thích tớ à? Nhưng bà ấy có một điểm tốt là hiểu lý lẽ, sẽ không bắt nạt tớ, có đôi khi sẽ nhìn tớ không vừa mắt thôi."
"Cậu vừa nhắc đến chăn lông, tớ gây phiền phức cho cậu à?"
YY xua tay: "Mẹ chồng tớ tưởng Đổng Hàng lén lút mua cho tớ, tớ nói là quà của cậu nhưng bà ấy không tin. Bà ấy cho rằng với điều kiện của nhà tớ thì không thể nào quen biết được người bạn có thể mua chăn nên cho rằng tớ và Đổng Hàng nói dối mình. Giờ thì ổn rồi, cuối cùng cũng giải thích rõ ràng."
"Giải thích rõ ràng là tốt rồi, cậu và Đổng Hàng thì sao? Hai người thế nào?"
Má Y Y hơi đỏ lên, không biết nghĩ tới gì đó mà mặt càng đỏ hơn, Mạt Mạt nhìn ra là có chuyện!
"Nói cho tớ biết đi, hai người thế nào rồi?"
Y Y cúi đầu: "Rất tốt."
Mạt Mạt sẽ không buông tha cho Tiền Y Y: "Hãy thành thật khai báo đi nào."
Tiền Y Y đột ngột thay đổi chủ đề: "Đừng nói về tớ nữa, thật sự không ngờ ông Miêu lại là ông ngoại của cậu đấy!"
"Lần trước cậu trở về không thấy sao?" "Không thây, tớ chỉ nghe nói có một vị quan chức cao cấp là ông ngoại của cậu thôi."
Mạt Mạt cười: "Bị dọa sợ rồi đúng không!"
Y Y gật đầu: "Đúng là tớ bị dọa sợ thật, nếu biết ông Miêu là ông ngoại cậu thì tớ nhất định sẽ không căng thẳng như thế. Cậu không biết lúc mẹ chồng tớ ở nhà đã dặn dò tớ phải chú ý nhiều lần như thế nào đâu!"
Mạt Mạt hỏi: "Mẹ chồng cậu làm nghề gì!"
"Làm trong đoàn văn công."
"Bà ấy cũng chuyển qua đây à?"
Y Y gật đầu: "Ừ, trung đoàn trưởng của đoàn nghệ thuật quân đội bây giờ, giỏi đúng không."
Mạt Mạt gật đầu, đúng là giỏi: "Mà này, cậu đến lúc nào vậy?”
"Trưa nay tớ mới đến, nghe nói ông Miêu đãi khách, tớ còn chưa kịp thu dọn đồ đạc gì cả, mới thu dọn đơn giản xong thì qua đây."
Lúc này Thanh Nhân chạy tới: "Chị, ông ngoại bảo ra ăn cơm ạ."
"Chị biết rồi."
Mạt Mạt và Y Y bưng đồ ăn ra, Y Y ngửi mùi thức ăn: “Thơm quá."
"Thơm lắm, lát nữa ăn nhiều vào nhé."
Y Y thì thầm vào tai Mạt Mạt: "Không được đâu, mẹ chồng tớ là người ưa sĩ diện lắm. Khi làm khách, nếu tớ mà ăn nhiều thì về sẽ bị bà ấy cằn nhẵn đấy. Bà ay sẽ nói cái gì mà làm cứ như mấy đời chưa được ăn bao giờ ấy, sau đó sẽ dạy dỗ tớ, quá kinh khủng."
Mạt Mạt nghe xong đau cả đầu: "Thật may là tớ không có mẹ chồng."
"Bây giờ tớ rất ghen tị với cậu đấy!"
Mạt Mạt bưng món cuối cùng đi ra, Liên Thanh Bách trở lại: "Chị dâu đâu anh?"
Thanh Bách nói: "Bên ngoài tuyết rơi quá lạnh, trẻ con chịu không nổi nên cô ấy không tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận