Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1782. -

Chương 1782. -Chương 1782. -
Thẩm Triết ghét nhất nói chuyện với hai vợ chồng Trang Triều Dương, hai người này quá nhạy cảm, vốn dĩ sợ hai người này lo lắng, cho nên mới nói qua loa, nhưng vẫn không che giấu được: " Phải, có vấn đề."
Trang Triều Dương lập tức đã liên tưởng đến tin tức đồ cổ bị trộm: "Là bọn trộm cướp văn vật?"
Thẩm Triết: ".... Ừ."
Phía sau lưng Mạt Mạt đều là mồ hôi lạnh, đám người dám cướp văn vật đều là dân liêu mạng, những người này đều không cần mạng, trong mắt của bọn họ chỉ có tiền, An An cũng dám theo sau, Mạt Mạt nắm chặt tay Trang Triều Dương, đến giờ này An An cũng chưa về trường học, cũng không có dấu hiệu báo án, vậy An An đâu? Có khi nào bị đám trộm kia tóm được, sau đó diệt khẩu?
Mạt Mạt càng nghĩ càng thấy chuyện sẽ như vậy, con người ấy à, chỉ sợ bị tẩy não, tẩy não nhiều, thì càng muốn nhiều hơn, cô thấy giác quan thứ sáu của mình không có cảm giác, có phải hay không đã chết rồi, đầu óc Mạt Mạt trống rỗng, sau đó ngất xỉu.
Trang Triều Dương ôm chặt lấy vợ, cũng mặc kệ điện thoại di động, lưu loát ấn lên nhân trung của Mạt Mạt, lúc này Mạt Mạt mới từ từ tỉnh lại, trong mắt tích đầy nước mắt: "Triều Dương, có phải An An đã xảy ra chuyện rồi hay không?"
"Trước tiên đừng dọa chính mình, hiện tại chưa có tin tức còn tốt hơn là có liên quan không phải sao?"
Trang Triêu Dương vừa nói, vừa lau nước mắt cho vợ.
Mạt Mạt nằm trên giường, một chút sức lực cũng không có, cô không hê muốn động một chút nào, Trang Triều Dương còn nghĩ đến Thẩm Triết, vợ đã tỉnh, anh cầm lấy điện thoại di động: "Em chờ tin, có tin thì gọi điện thoại cho em bất cứ lúc nào, đã làm phiền anh rồi."
Thẩm Triết: "Được, anh có tin sẽ điện thoại cho các em."
Trang Triều Dương cúp điện thoại, ngồi ở cạnh giường, trong lòng anh cũng lo lắng, nhưng cần phải tỉnh táo hơn chút so với Mạt Mạt, phân tích cho Mạt Mạt: "An An không phải người lỗ mãng, nhất định là có kế hoạch, khả năng nhất thời xảy ra tình huống cũng khó nói, em trước tiên đừng suy nghĩ nhiều, đứa nhỏ An An này có thể có cơ duyên lớn như vậy trở thành con chúng ta, tức là nó có phúc khí."
Mắt Mạt Mạt sáng rực lên mấy phần, đúng, An An có phúc khí, đứa nhỏ có phúc khí như thế sẽ không xảy ra chuyện, cuối cùng nước mắt của Mạt Mạt không chảy nữa.
Mạt Mạt đột nhiên ngồi dậy: "Điện thoại di động sắp hết pin rồi, nhanh nạp điện đi, đừng để lát nữa lại không gọi được."
Trang Triều Dương đứng dậy: "Vậy được, anh đi xuống trước, lát nữa anh nấu cho em bát mì, ăn một chút, tiết kiệm sức lực, tránh cho con trai chúng ta không việc gì, em lại bị bệnh."
Mạt Mạt thực sự ăn không vô, nhưng cô cũng cần sức lực: "Được, em nằm một lúc."
"Được."
Trang Triều Dương cầm điện thoại di động xuống lầu, Thất Cân dẫn theo Giai Giai đã về phòng ngủ, Trang Triều Dương tìm thấy mì sợi trong phòng bếp, anh cũng không có tâm trạng làm mấy thứ phức tạp, mì rau xanh đơn giản.
Trang Triều Dương nấu cũng nhanh, hai bát mì vừa làm xong, Thất Cân xuống: "Cha, anh hai có tin tức chưa?"
"Ừ, có tin tức rồi, nó phát hiện ra bọn trộm văn vật, bám đuôi đi theo, con đừng lo lắng, không sao đâu."
Thất Cân lo lắng nửa ngày, hóa ra chuyện là như vậy, Thất Cân cau mày: "Quá ngu ngốc."
Trang Triều Dương nghiêng đầu liec con trai út, cũng muốn giải toả bớt lo lắng, đáp lời lại: "Sao lại ngu ngốc?"
Thất Cân giúp cắt mì thành sợi: " Trí nhớ của anh hai tốt bao nhiêu, nhìn thấy người thì tìm người vẽ lại không được sao, vì sao nhất định phải tự mình đi theo."
Dù sao Thất Cân rất giận anh hai, cho rằng anh hai lỗ mãng khiến người nhà lo lắng.
Trang Triều Dương vỗ vai con trai út: "Anh hai con không phải người lỗ mang nó nhất định có lý do của mình, được rồi, Giai Giai đang ở một mình trên lầu, con lên đi, tiện thể gọi mẹ xuống ăn cơm."
"Vâng."
Mạt Mạt xuống, Trang Triều Dương còn đang làm món khai vị, Mạt Mạt ngồi xuống thở dài mới ăn mì, thực sự không có khẩu vị gì.
Trang Triều Dương cắn một miếng ớt, nếm được vị cay, vỘi vàng ăn mì sợi, Mạt Mạt ngẩng đầu liếc một chút, cũng cắn một miếng to, cay xuýt xoa một tiếng, ngược lại ăn rất nhanh. Ăn cơm xong, bụng phình lên, Mạt Mạt giúp Trang Triều Dương thu dọn bàn, Trang Triều Dương rửa chén, Mạt Mạt không muốn đợi một mình nên vào giúp.
Mat Mat đưa bát đũa: "Coi như em suy nghĩ rõ ràng rồi, khi còn bé là một đứa hiểu chuyện ngoan ngoãn thì lúc trưởng thành nhất định sẽ bù trở lại, ngược lại khi còn bé là đứa nghịch ngợm thì lúc lớn sẽ khiến người lớn yên tâm."
Trang Triều Dương nghĩ một vòng đến con cái của bạn bè và chiến hữu: "Thật đúng là vậy, nhìn thì nghịch ngợm gây sự, lớn lên lại thuận lợi lập gia đình, thật sự không có chuyện gì."
Mạt Mạt: "Tim em chỉ một năm nay chí ít đã già đi mười tuổi, còn thêm mấy lần nữa, chắc sẽ bị bệnh tim mất"
Mạt Mạt cảm thấy tố chất trong lòng mình đủ mạnh rồi, nhưng hai lần như thế này, trái tim cô có mạnh mẽ đến đâu, cũng có chút không chịu nổi, thể xác và tỉnh thân đêu có cảm giác ue oai cảm giác mỏi mệt từ trong lòng, loại cảm giác này, chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mình trải nghiệm.
Trang Triều Dương gặp nhiều hơn so với vợ, cũng đã chứng kiến chuyện sinh tử, trong lòng là người kiên cường, cũng có chút chịu không được, từ lúc Tùng Nhân bắt đầu bị thương, anh đã cảm thấy chỉ trong chốc lát mình đã già đi năm tuổi, đều nói con cái là món nợ của cha mẹ, lời này một chút cũng không sai.
Hai vợ chồng nhìn nhau, hàng ngàn hàng vạn lời cũng chỉ ở trong ánh mắt.
Lúc này điện thoại di động trong phòng khách vang lên, Thẩm Triết, Mạt Mạt không dám nghe, cô có mạnh mẽ, nhưng cũng có lúc sợ hãi, Trang Triều Dương nghe máy: "Có tin tức không?”
Thẩm Triết không lên tiếng, mắt nhìn Bàng Linh Ở trong phòng, hai mắt Bàng Linh rưng rưng gật nhẹ đầu, sau đó che miệng chạy ra ngoài, lời nói của Thẩm Triết cũng nghẹn ở cổ họng, chuyện này làm sao để mở miệng được.
Theo thời gian trôi qua, tay Trang Triều Dương cầm di động đã nổi gân xanh: "Nói đi, chúng em có thể chịu đựng."
Hốc mắt Thẩm Triết đỏ lên, An An cũng là đứa mà anh ấy nhìn lớn lên, giống Mạt Mạt như vậy, đứa nhỏ rất ngoan sao lại mất chứ!
Thẩm Triết ngửa cổ, cố nén nước mắt vào trong: "Tìm thấy rồi, trong hồ nhân tạo ở công viên." Thẩm Triết ngừng lại, câu nói tiếp theo anh ay không nói nên lời.
Trang Triều Dương cũng không cần nói trắng ra, tìm thấy trong hồ nhân tạo, anh có thể tự động liên tưởng, trong đầu ù ù, trước mắt có chút biến thành màu đen.
Mạt Mạt vẫn luôn nghe, mặc dù giọng của Thẩm Triết không lớn, nhưng Mạt Mạt cách gần đó, nghe thấy rõ ràng, lập tức ngã ngồi trên ghế sofa, hai tay bụm mặt, khóc tu tu.
Trang Triều Dương cố nén nước mắt, cuống họng thoáng cái bỏng rát, khàn khàn, trong giọng nói cũng có chút run: "Xác nhận sao?"
Thẩm Triết nuốt nước miếng, trong lòng nặng nề: "Ngâm hơn một ngày, bên chỗ chúng ta người vừa tìm hiểu tin tức tìm tới công viên lân cận, vừa vặn đụng phải công an đang nhận báo án phát hiện ra thi thể, trên thi thể tìm được thẻ học sinh, tên An An."
Trang Triều Dương đã cắn nát đầu lưỡi rồi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Coi như thẻ học sinh là An An, người thì sao, nhìn thấy người không?"
Thẩm Triết: "Chúng tôi đang định đi xe đến đó, nghe nói toàn bộ phần đầu đều chịu va chạm, máu thịt be bét, bảo chúng tôi đến xác nhận."
Trang Triều Dương nhắm mắt lại, kỳ thật trong lòng biết, thẻ học sinh của An An ở trên thi thể, thì cũng tám chín phần mười rồi.
Tay Trang Triều Dương có chút vô lực: "Chúng em cũng đi, buổi tối hôm nay sẽ đến đó."
Thẩm Triết cũng không biết khuyên Trang Triều Dương như thế nào, chỉ có thể nói: "Chăm sóc cho Mạt Mạt thật tốt."
"Vâng."
Trang Triều Dương nói xong cúp điện thoại, tay rũ xuống không còn sức lực, ngồi trên ghế sofa, mạnh mẽ xoa tóc, ôm chầm lấy vợ đang thút thít.
Mạt Mạt khóc càng lớn tiếng hơn, nước mắt làm ướt áo của Trang Triều Dương, đây chính là con của cô.
Tề Hồng tan làm trở về, đang cầm ngỗng nướng cho Mạt Mạt, vừa đẩy cửa ra, đã nghe tiếng Mạt Mạt rên ri khóc, hoảng hồn: "Có chuyện gì thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận