Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 909. Điên cuồng 1

Chương 909. Điên cuồng 1Chương 909. Điên cuồng 1
Điên cuồng 1
Ngô Mẫn nóng nảy: "Ông quyết tâm cái gì?"
Hướng Húc Đông nói: "Tôi nhớ Hướng Tịch đã nói, đời này phải làm chuyện tốt thì đến kiếp sau mới có thể đạt được như nguyện."
Ánh mắt Hướng Húc Đông nhìn An An, Hướng Tịch tâm địa thiện lương, cho nên kiếp sau nguyện vọng của cậu mới được thực hiện như thế.
Hướng Húc Đông nhếch môi: "Tôi cũng phải học Hướng Tịch. Bốn trăm ngàn là một số tiền không nhỏ, có thể giúp đỡ rất nhiều người cần giúp đỡ. Tôi hy vọng có thể tích phúc, kiếp sau tôi không ôm hy vọng xa vời được ở bên mẹ Triều Dương lần nữa, chỉ cần hoàn trả hết số nợ của đời này là tốt rồi."
Ngô Mẫn đứng phắt dậy: "Ông điên rồi, bốn trăm ngàn đồng chứ không phải là bốn trăm đồng, vậy mà ông lại không cần, ông điên rồi, chỉ vì một nguyện vọng không có khả năng thôi sao? Hướng Húc Đông, ông tỉnh lại đi."
Hướng Húc Đông rũ mí mắt: "Tôi đã quyết định rồi, số tiền này tôi sẽ không cho bất cứ ai hết, bà trở vê nói với Hướng Hoa đi, bảo nó đừng có nhớ thương tới số tiền này nữa."
Ngô Mẫn hét một tiếng lạc cả giọng: "Tôi không cho phép, tôi không cho phép, Hướng Húc Đông, ông không thể làm như vậy được." Đáy mắt Hướng Húc Đông tràn đây vẻ châm chọc: "Ngô Mẫn, chúng ta đã ly hôn từ mười mấy năm trước rồi. Bà không có quyền quản lý tiền bạc của tôi đâu, bà vẫn nên trở về đi."
Ngô Mẫn giống như muốn ăn thịt Hướng Húc Đông, bốn trăm ngàn đấy, đời này bà ta chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Ngô Mẫn xách túi xách, trong lòng thầm nghĩ không được, bà ta phải trở về tìm Hướng Hoa để Hướng Hoa ngăn cản lại.
Ngô Mẫn đi rồi, Hướng Húc Đông cũng uống gần hết cháo, Mạt Mạt ngồi trên ghế: "Ông thật sự muốn quyên góp tiền cho người cần giúp đỡ sao?"
Hướng Húc Đông lau khóe miệng, nhìn Mạt Mạt cười: "Hai người đều là những đứa trẻ ngoan, có lòng tốt, tôi có thể nghĩ đến cái này cũng là do nghe được An An nói chuyện, nói rằng mấy bữa nay cô đang lên kế hoạch giúp đỡ binh lính xuất ngũ."
Mạt Mạt: "Cho nên ông mới nghĩ đến chuyện đó à?”
Hướng Húc Đông gật đầu: "Phải, có rất nhiều binh lính xuất ngũ nên cần rất nhiều tiền. Hiện tại kinh tế vừa mới bắt đầu, khắp nơi đều cần tiền, cho dù Triều Dương có xin được thì cũng không thể lấy được quá nhiều tiền. Số tiền này của tôi vừa vặn có thể làm vốn ban đầu, trước tiên trợ giúp một nhóm người. Giống như cô đã nói, cứ chậm rãi tuần hoàn, ngày sau sẽ không thiếu vốn nữa."
Mạt Mạt xoa đầu An An, An An nhìn thấy kế hoạch cô viết, cô liên giảng qua cho cậu nghe, không ngờ con trai sẽ nói cho Hướng Húc Đông biết.
Mạt Mạt nhìn Hướng Húc Đông: "Ông làm như vậy cũng là có tư tâm phải không, không chỉ giúp đỡ người khácmà còn muốn trợ giúp Triều Dương nữa!" Hướng Húc Đông nói: "Tôi biết ngay là không thể gạt được cô mà. Đúng vậy, Triều Dương vừa xin thì liền có người quyên góp một khoản tiền, như vậy trên lý lịch của Triều Dương cũng sẽ được đánh giá tốt. Cuối cùng chính là lòng riêng của tôi, tôi hy vọng Triều Dương có thể nhớ đến tôi, quên đi những lỗi lầm của tôi năm đó, đến tiết thanh minh hàng năm, có thể đi thăm người cha sám hối này một chút là tốt rồi."
Mạt Mạt nghe nói như vậy, trong lòng nhói lên, đây là nguyện vọng cuối cùng của Hướng Húc Đông.
Hướng Húc Đông nhắm mắt lại, Mạt Mạt rất sợ Hướng Hoa chó cùng rứt giậu, thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó.
Mạt Mạt nói ra sự lo lắng của mình, Hướng Húc Đông khoát tay: "Nó không dám đâu. Con trai tôi tôi hiểu rõ hơn ai hết, bản tính nó tàn nhẫn, nhưng lại càng để ý đến bản thân mình. Nếu như tôi xảy ra chuyện thì người đầu tiên bị hiềm nghi là nó, nó sẽ không để dính dáng như vậy đâu."
Mạt Mạt suy nghĩ một chút, Hướng Húc Đông nói đúng, Hướng Hoa hiện tại đang có tiền đồ rộng mở, anh ta sẽ không làm ra chuyện cực đoan.
Tinh thần Hướng Húc Đông không tốt lắm, có thể tỉnh táo được một lúc đã không tệ lắm rồi. Hướng Húc Đông mệt mỏi, Mat Mat cũng về nhà.
Mạt Mạt mua đồ về nhà, lên lầu thấy cửa mở, cô nhìn đồng hồ, Vân Kiến phải đến buổi tối mới có thể trở về!
Bạn cần đăng nhập để bình luận